Post by Admin on Jul 14, 2020 14:44:09 GMT -6
Cuộc đời là bể khổ, phồn hoa ngắm mãi cũng thành hư không. Những phồn hoa nơi nhân thế, liệu có tồn tại vĩnh cửu, liệu có thật sự đem lại cho ta hạnh phúc tự tại đến suốt cuộc đời. Cuộc đời là bể khổ, hết thảy rồi cũng sẽ tĩnh mịch đi vào hư không, ta cứ mãi tranh quyền đoạt lợi, đắm chìm trong ảo mộng giả tạm.
Có lẽ tất cả mợ sự xuất hiện trên thế gian này, đều là vô thường, giả tạm. Có mặt trong một khoảng thời gian rồi thay đổi rồi hoại diệt, tất cả không thoát ra khỏi "sinh, trụ, hoại, diệt". Cuộc đời là bể khổ, con người đặt chân đến thế gian vốn dĩ ai cũng sẽ mang trong mình một hạt mầm của sự đau khổ. Từ lúc chào đời là khóc, rồi từ khi sinh ra cho tới lúc từ giã cõi trần gian còn có bao nhiều điều cần khóc và phải khóc. Khóc vì đau khổ, oan ức, buồn tủi, giận hờn, thương cảm, trái ngang và lại cả vì sung sướng và hạnh phúc.
Cuộc đời là bể khổ, hết thảy rồi cũng sẽ tĩnh mịch đi vào hư không, ta cứ mãi tranh quyền đoạt lợi, đắm chìm trong ảo mộng giả tạm. Để thấy rằng Cuộc đời là bể khổ, niềm vui chỉ thoáng qua nhưng nỗi buồn khổ cứ đeo bám theo ta mãi. Người nghèo có nỗi khổ của người nghèo, người giàu có nỗi khổ riêng của người giàu, không ai dám nói là tôi không khổ.
1. Ở đời có hạnh phúc ắt có khổ đau
Vạn vật trên đời không lên thì không xuống, không có thấp sẽ không có cao, tất cả đều tương sinh, tương khắc. Chỉ khi nào đôi chân ta đi một chặng đường quá dài thì mới biết thế nào là mỏi mệt rồi mới trân quý những điều an yên, tự tại nhất. Đi qua cay đắng mới thương lấy ngọt bùi, có sướng vui thì ắt sẽ có đau khổ. Ngày nay, khi nói đến khổ đau trong cuộc đời, chúng ta sẽ thấy nó như một sự thật hiển nhiên luôn hiện hữu giữa đời thường. Cuộc đời là bể khổ, con người được trải nghiệm, được bước qua khổ đau nhưng đồng thời được hưởng thụ bao niềm vui thích, khoái lạc và hạnh phúc. Và rồi đôi lúc lạc lối, u mê cho rằng những thứ khoái lạc kia là vĩnh cửu, là mãi mãi đến một ngày những khoái lạc, phồn hoa ấy cũng sẽ hóa hư không thì mới ngộ ra rằng Đời Là Bể Khổ.
còn tiếp ....
Có lẽ tất cả mợ sự xuất hiện trên thế gian này, đều là vô thường, giả tạm. Có mặt trong một khoảng thời gian rồi thay đổi rồi hoại diệt, tất cả không thoát ra khỏi "sinh, trụ, hoại, diệt". Cuộc đời là bể khổ, con người đặt chân đến thế gian vốn dĩ ai cũng sẽ mang trong mình một hạt mầm của sự đau khổ. Từ lúc chào đời là khóc, rồi từ khi sinh ra cho tới lúc từ giã cõi trần gian còn có bao nhiều điều cần khóc và phải khóc. Khóc vì đau khổ, oan ức, buồn tủi, giận hờn, thương cảm, trái ngang và lại cả vì sung sướng và hạnh phúc.
Cuộc đời là bể khổ, hết thảy rồi cũng sẽ tĩnh mịch đi vào hư không, ta cứ mãi tranh quyền đoạt lợi, đắm chìm trong ảo mộng giả tạm. Để thấy rằng Cuộc đời là bể khổ, niềm vui chỉ thoáng qua nhưng nỗi buồn khổ cứ đeo bám theo ta mãi. Người nghèo có nỗi khổ của người nghèo, người giàu có nỗi khổ riêng của người giàu, không ai dám nói là tôi không khổ.
1. Ở đời có hạnh phúc ắt có khổ đau
Vạn vật trên đời không lên thì không xuống, không có thấp sẽ không có cao, tất cả đều tương sinh, tương khắc. Chỉ khi nào đôi chân ta đi một chặng đường quá dài thì mới biết thế nào là mỏi mệt rồi mới trân quý những điều an yên, tự tại nhất. Đi qua cay đắng mới thương lấy ngọt bùi, có sướng vui thì ắt sẽ có đau khổ. Ngày nay, khi nói đến khổ đau trong cuộc đời, chúng ta sẽ thấy nó như một sự thật hiển nhiên luôn hiện hữu giữa đời thường. Cuộc đời là bể khổ, con người được trải nghiệm, được bước qua khổ đau nhưng đồng thời được hưởng thụ bao niềm vui thích, khoái lạc và hạnh phúc. Và rồi đôi lúc lạc lối, u mê cho rằng những thứ khoái lạc kia là vĩnh cửu, là mãi mãi đến một ngày những khoái lạc, phồn hoa ấy cũng sẽ hóa hư không thì mới ngộ ra rằng Đời Là Bể Khổ.
còn tiếp ....