Post by utlan on Sept 22, 2020 14:37:39 GMT -6
Mọi người thường nói, tốt nghiệp cầm hai giấy chứng nhận, tay trái cầm bằng tốt nghiệp, tay phải cầm giấy chứng nhận kết hôn, thật là vui mừng biết bao. Nhưng Tử Lan vẫn chưa tốt nghiệp, đã cầm giấy chứng nhận kết hôn. Ba mẹ hai nhà họp nhau lại, lật xem ngày tháng, lựa luôn ngày tốt bảo hai người đến cục dân chính đăng ký kết hôn.
Nghe nói đó là ngày tốt mấy năm mới có được một lần, theo như lời đồn, đăng ký ngày này chắc chắn một đời một kiếp v.v…, nên đâu đâu cũng đông nghẹt các đôi tình nhân đến đăng ký kết hôn. Tử Lan thấy cả phòng đầy người, kinh hoàng đến cằm muốn rớt xuống đất. Mọi người sao lại đến cùng ngày thế này, đoàn người liên tục tràn vào. Anh Kiệt đứng cạnh cô, vẻ mặt cẩn thận, rất cẩn thận che chở cô. Tử Lan nhìn mặt anh đã thấy buồn cười. Cô thấy anh nghiêm túc, mà cảm động, có lần cô tán gẫu với anh, mới hỏi, nhìn anh còn hồi hộp hơn em nữa. Anh nói giả vờ ho khụ khụ, "anh là lần đầu tiên mà."
Cô ngẩng đầu nhoẻn miệng cười với Anh Kiệt, nụ cười sáng ngời suýt nữa làm hoa mắt anh.
Xếp hàng nửa ngày trời, chân cô mỏi nhừ, cuối cùng cũng đến lượt họ, suôn sẻ làm xong giấy kết hôn. Hai nhân viên ở đây nhìn nhau cười, nói: “Chúc mừng anh chị, anh chị thật xứng đôi, trai tài gái sắc, chúc hai người đầu bạc răng long, trăm năm hoà hợp.”
“Cảm ơn.” Tử Lan ngại ngùng nở nụ cười. Anh Kiệt cũng cười cảm ơn, ôm eo Tử Lan rời khỏi cục dân chính. Lúc Tử Lan cầm giấy kết hôn đi ra, còn thấy như trong mơ, cảm giác không chân thật vậy. Thời gian ngắn ngủi, cô đã từ độc thân trở thành đã kết hôn… một tờ giấy thế này đã buộc hai người vào với nhau, nắm tay nhau đi đến cuối cuộc đời…
“Bà xã, chúng ta về nhà đi.” Anh Kiệt ôm eo cô nói.
Anh Kiệt bị hai chữ bà xã làm mặt đỏ tim đập, cụp mắt, kéo tay anh nói: “Ừ, về nhà.”
Chiếc xe chạy trên đường, phong cảnh bên đường lùi về sau, mặt trời bị cao ốc chắn mất, nhưng ánh nắng của nó còn để lại quầng sáng hồng hơi mờ, chiếu sáng bầu trời, đường chân trời màu xám viền quầng sáng đỏ, chỗ giao nhau giữa xám và đỏ còn ẩn những tia màu tím.
Đây là thế giới màu sắc rực rỡ. Bầu trời màu xám đậm rực rỡ, như vạt váy xanh của thiếu nữ. Nó làm mặt đất sáng rực, làm mọi người nhớ mong mặt trời và mong ngóng ngày mai.
Tử Lan mỉm cười, thoả mãn nhìn Anh Kiệt, trên mặt hiện vẻ có thể gọi là “Hạnh phúc”. Anh Kiệt quay sang nhìn cô, tay nắm chặt tay cô, nhìn nhau cười. Trong ánh tà dương lộng lẫy, vẻ mặt hạnh phúc, mong đợi cuộc sống tương lai, khiến cô có cảm giác an tâm trước nay chưa từng có.
Hạnh phúc, đã nắm chặt trong tay.
Có lẽ, đây là điều cô luôn mong muốn…
Mong được trái tim một người, bạc đầu không chia lìa.
***************************
Tháng Ba mùa xuân, vạn vật sinh sôi nảy nở, gió nhẹ thổi vào mặt, cành liễu đong đưa, trăm hoa đua nở, càng tôn sắc hồng của hoa đào, tình yêu của Tử Lan và Anh Kiệt, cuối cùng cũng tu thành chính quả.
Qua các lần bàn bạc của người lớn, mọi người nhất trí quyết định tổ chức hôn lễ cho hai người họ. Anh Kiệt với Tử Lan không có ý kiến gì, đồng ý. Hôn lễ không tổ chức rình rang, rất đơn giản nhưng không mất đi ấm áp, chỉ mở tiệc chiêu đãi bà con bạn bè, cấm tiệt giới truyền thông.
Họ không muốn đem thời điểm đẹp nhất trong đời phô trương ra ngoài. Chia vui cùng bạn bè thân thuộc, cũng đủ lắm rồi.
Sáng sớm Tử Lan bị lôi đi trang điểm, thay quần áo, làm tóc, chuẩn bị thủ tục kết hôn. Cô khốn khổ gần chết, vì mới vừa khỏe lại chưa lâu, nhưng kết hôn là sự kiện trọng đại của đời người, cô không thể không tỉnh táo.
“Kết hôn đều là thế, vượt qua được sẽ tốt hơn.” Mẹ ở cạnh cầm tay cô nói.
Tử Lan ngước lên, mỉm cười, gật gật đầu. Hôm nay là ngày đáng khắc ghi vào lòng, cô thực hiện nguyện vọng lớn nhất của đời người con gái, hôm nay cô phải làm cô dâu xinh đẹp nhất, mặc váy cưới, cùng người mình yêu nắm tay nhau bước trên thảm đó, đi vào lâu đài hạnh phúc.
“Tử Lan, hôm nay chị đẹp thật.” Cũng ngồi bên cạnh cho chuyên viên trang điểm, Lạc Thanh nói.
“Cảm ơn.” Tử Lan nhẹ nhàng nở nụ cười, vẻ mặt hạnh phúc từ đáy lòng làm người ta cảm động cùng hâm mộ.
Lạc Thanh xung phong nhận làm phù dâu cho Tử Lan, khỏi cần đoán phù rể chắc chắn là Minh Vũ. Lạc Thanh nói, cô lớn lên với Anh Kiệt từ nhỏ, cô là em gái nên muốn giúp hết khả năng, cô sẽ chắn rượu giúp Tử Lan.
“Hai người có thể đi đến hôn nhân, thật tốt quá.” Lạc Thanh ca thán.
“Hai người cũng sẽ nắm tay nhau bạc đầu giai lão mà.” Tử Lan vỗ vỗ tay Lạc Thanh nói.
Mặt Lạc Thanh đỏ lên, sau đó cười khanh khách: “Nhờ lời chúc của chị.”
Tử Lan trang điểm xong, thay váy cưới xinh đẹp, tấm voan kéo dài, khiến váy cưới kiểu dáng đơn giản mà lộng lẫy. Cô nhìn mình trong gương, thấy mình ăn mặc thế này cũng không đến nỗi tệ. Đang lúc cô say mê ngắm mình, cửa phòng trang điểm được đẩy ra, một cô bé con đáng yêu mặc váy lụa đi vào, nó nhìn Tử Lan mặc váy cưới, kêu lên kinh ngạc: “Wow, chị đẹp như tiên nữ giáng trần ấy, đẹp quá chị ơi.”
Con nhóc nghịch ngợm này chính là Đào Nhi, là hoa đồng của hôn lễ.
Đào Nhi là đứa không ngồi yên, không đầy một lúc sau, nó kéo váy Tử Lan hỏi: “Chị ơi, chị có phải rất thích hoa màu tím ở ngoài kia không?”
Hôn lễ của họ được cử hành trong nông trại trong lành, nông trại có cánh đồng lavender ngút ngàn, khiến cho quang cảnh hôn lễ ở trong mùi hương ngọt ngào mà lãng mạn. Trong tao nhã có nét dịu dàng, một chút phóng khoáng, lưu luyến mà thể hiện khúc nhạc yêu thương. Hơn nữa, ngẫm lại tên của mình Tử Lan có nghĩa là Lan tím không phải còn gì.
Tử Lan gật gật đầu, đáp: “Ừ, rất đẹp.”
“Hèn gì chị không tiếp nhận ba em, biết sớm em đã đặt hoa này, không đặt hoa hồng.” Đào Nhi thì thầm một mình.
“Cái gì?” Tử Lan nghe lời nói của nó có chút bất thường.
Vì Tử Lan ép hỏi, cuối cùng Đào Nhi khai ra, thì ra bó hoa cô nhận được hôm sinh nhật đó là bạn Nhi lợi dụng danh nghĩa ba nó Thiệu Huân tặng cho cô, con nhóc tinh quái này, lại dám tự tung tự tác, thay ba nó theo đuổi con gái. Tử Lan lau mồ hôi, may mà cô không hỏi thẳng Thiệu Huân, nếu không xấu hổ để đâu cho hết.
Lúc cô cảm khái, tới giờ làm lễ, ba cô vào, Tử Lan mỉm cười, tự động ôm tay ba. Ba vỗ vỗ tay cô, miệng thấp thoáng nụ cười ấm áp, “Chúng ta ra thôi.”
Cô bước theo ba, đi từng bước. Chân giẫm lên đám cỏ non tơ, mỗi bước chân như đi trên mây, nhẹ nhàng, tay chạm đến hạnh phúc. Vòng một vòng, trước mặt là cổng vòm giăng ren cùng kết hoa màu hồng nhạt, rèm tua như cánh cửa nhẹ nhàng phất phơ, sau rèm có rất nhiều người, mắt cô nhìn thấy đầu tiên là người đàn ông mặc lễ phục trắng, khí thế dồi dào. Người đó cũng nhìn cô, nồng nàn nhìn vào mắt cô, tựa như nhìn thẳng vào linh hồn anh.
Cô đột nhiên căng thẳng, nhất thời không biết làm sao, người đàn ông yêu dấu của cô đứng phía trước, mỉm cười nhìn cô, trên mặt cô là hạnh phúc chưa từng có. Cô chậm rãi đi đến trong nụ cười của anh, đi từng bước theo ba.
Lúc ba đưa tay cô ra, Anh Kiệt nắm lấy tay cô, cô cảm nhận tay anh ấm áp và dịu dàng, từ đầu ngón tay truyền vào tim, ấm áp cả đời. Trong giờ khắc này, anh đang trước mắt cô mỉm cười hạnh phúc, như có được báu vật của toàn thế giới, cô cảm thấy như hoa trên đời này đều đang nở rộ.
“Đinh Anh Kiệt, anh có đồng ý cưới cô Hà Tử Lan làm vợ không, nguyện yêu cô ấy, trung thành với cô ây, bất kể bần cùng, đói khổ hay bệnh tật đều vĩnh viễn ở cạnh cô ấy, cho đến khi cái chết chia lìa đôi lứa. Anh có đồng ý không?”
“Tôi đồng ý.” Anh Kiệt nói từng chữ một, thanh âm vang vang mạnh mẽ.
“Cô Hà Tử Lan, cô có đồng ý lấy Đinh Anh Kiệt làm chồng, nguyện yêu thương anh ấy, trung thành với anh ấy, bất kể bần cùng, đói khổ hay bệnh tật đều vĩnh viễn ở cạnh cô ấy, cho đến khi cái chết chia lìa đôi lứa. Cô có đồng ý không?”
“Tôi đồng ý.” Tử Lan nhẹ nhàng đáp, thanh âm mang chút run rẩy.
Lúc này đây, cô hạnh phúc muốn khóc.
Mùi hương lờ lững đọng lại trong nháy mắt, họ đem hạnh phúc của mình giao phó vào tay nhau…
Do you?
I do!