Post by utlan on Aug 26, 2020 19:55:18 GMT -6
Đổi Đời (Phần 2) - Huyền Tôn Nữ Bảo Bình - Âm Thanh và Kỷ Thuật Bảo Phán - Diễn Đọc Kim Hoa
(4) Đêm Trừ Tịch Ra Khơi
Khoảng một tháng sau, hôm đó là ngày 4 tháng 2 năm 1981 tức là ngày 30 tháng 12 năm Canh Thân, chú Tư đến gặp dì cháu Hải Vân từ sáng sớm. Chú nói tối nay sẽ xuất phát. Đêm 30 Tết mọi người đều ở nhà cúng quảy, sửa soạn ăn Tết, không ai ra đường, không ai chú ý việc của người khác cho nên đó là thời gian thuận tiện nhất để ra khơi. Khi trời sẫm tối sẽ có một nhóm 14 người chia phiên nhau rải rác đến nhà dì cháu Hải Vân để tập họp. Và họ đã được chú Tư dặn dò cẩn thận rằng nếu lỡ bất ngờ bị ai hỏi thì cứ việc nói là bà con của dì ở dưới quê lên ăn Tết.
Dì Hải Yên lo lắng:
– Đi trong mùa biển động, tui lo quá chú Tư ơi.
Chú Tư giải thích:
– Em cũng đã suy nghĩ đến điều này. Mùa biển động thì tụi công an biên phòng lơ là canh gác. Hơn nữa gần dịp Tết thì họ cũng ít chú ý hơn. Mình phải liều một phen, tìm sự sống trong cái chết, chị dâu à.
Ngày hôm ấy thời gian chậm chạp trôi. Dì cháu Hải Vân hồi hộp căng thẳng đến ngộp thở. Buổi sáng dì vẫn đi chợ sắm sửa một ít trái cây hoa quả cho mấy ngày Tết. Hải Vân ở nhà thản nhiên lau chùi bàn thờ, nhà cửa để đón Xuân. Rồi khi mặt trời vừa khuất bóng thì những người lạ mặt trong nhóm vượt biên bắt đầu xuất hiện. Có tốp hai người… Có nhóm ba người… Khi thì chỉ thấy một người đơn thân độc mã… Nhóm tập họp ở nhà dì Hải Yên chỉ toàn là người lớn, nam có nữ có, chứ không thấy con nít. Tất cả là 15 người tính luôn Hải Vân. Họ ngồi trong nhà bếp, lòng nao nao im lặng chờ đợi. Đa số không ai mang theo hành lý gì cả, chỉ có một vài người đeo theo cái túi nho nhỏ bên hông hoặc cầm trên tay. Hải Vân bận một cái quần tây, một áo sơ-mi tay dài và một áo khoác. Nàng cũng không mang theo gì ngoại trừ sợi dây chuyền khoảng một chỉ vàng đã giấu trong lưng quần.
(4) Đêm Trừ Tịch Ra Khơi
Khoảng một tháng sau, hôm đó là ngày 4 tháng 2 năm 1981 tức là ngày 30 tháng 12 năm Canh Thân, chú Tư đến gặp dì cháu Hải Vân từ sáng sớm. Chú nói tối nay sẽ xuất phát. Đêm 30 Tết mọi người đều ở nhà cúng quảy, sửa soạn ăn Tết, không ai ra đường, không ai chú ý việc của người khác cho nên đó là thời gian thuận tiện nhất để ra khơi. Khi trời sẫm tối sẽ có một nhóm 14 người chia phiên nhau rải rác đến nhà dì cháu Hải Vân để tập họp. Và họ đã được chú Tư dặn dò cẩn thận rằng nếu lỡ bất ngờ bị ai hỏi thì cứ việc nói là bà con của dì ở dưới quê lên ăn Tết.
Dì Hải Yên lo lắng:
– Đi trong mùa biển động, tui lo quá chú Tư ơi.
Chú Tư giải thích:
– Em cũng đã suy nghĩ đến điều này. Mùa biển động thì tụi công an biên phòng lơ là canh gác. Hơn nữa gần dịp Tết thì họ cũng ít chú ý hơn. Mình phải liều một phen, tìm sự sống trong cái chết, chị dâu à.
Ngày hôm ấy thời gian chậm chạp trôi. Dì cháu Hải Vân hồi hộp căng thẳng đến ngộp thở. Buổi sáng dì vẫn đi chợ sắm sửa một ít trái cây hoa quả cho mấy ngày Tết. Hải Vân ở nhà thản nhiên lau chùi bàn thờ, nhà cửa để đón Xuân. Rồi khi mặt trời vừa khuất bóng thì những người lạ mặt trong nhóm vượt biên bắt đầu xuất hiện. Có tốp hai người… Có nhóm ba người… Khi thì chỉ thấy một người đơn thân độc mã… Nhóm tập họp ở nhà dì Hải Yên chỉ toàn là người lớn, nam có nữ có, chứ không thấy con nít. Tất cả là 15 người tính luôn Hải Vân. Họ ngồi trong nhà bếp, lòng nao nao im lặng chờ đợi. Đa số không ai mang theo hành lý gì cả, chỉ có một vài người đeo theo cái túi nho nhỏ bên hông hoặc cầm trên tay. Hải Vân bận một cái quần tây, một áo sơ-mi tay dài và một áo khoác. Nàng cũng không mang theo gì ngoại trừ sợi dây chuyền khoảng một chỉ vàng đã giấu trong lưng quần.