|
Post by utlan on Aug 16, 2020 19:21:19 GMT -6
Theo yêu cầu của nhân vật chính, câu chuyện này được kể lại và tên của nhân vật cũng đã được thay đổi vì sự tế nhị. .......................
Chọn lựa sai lầm! Tác giả: L.
Phần 1
Cách đây 4 năm, Thu Hương được chồng bảo lãnh sang Mỹ, buổi ban đầu 2 vợ chồng rất vui vẻ và hạnh phúc. Chồng cô lớn hơn cô 14 tuổi, làm công cho một công ty xây cất, lương cũng đủ xài, 2 vợ chồng sống trong căn nhà chung với người em chồng, anh chàng này làm business (kg rõ nghề gì). Mấy tháng sau thì Thu Hương có thai thì việc khg may xảy ra.
Căn nhà đó do người em đứng tên và kg biết làm ăn thua lã như thế nào, nhà bị nhà bank tịch thu. Hai vợ chồng và đứa con trong bụng mướn một cái master bedroom do người ta dùng garage sửa lại. Đến khi thai đến tháng thứ 3, cô được bác sĩ cho biết thai nhi có vấn đề, trong vòng 4 tuần lễ, cô đã trải qua nhiều cuộc thử nghiệm và cuối cùng.
Bác sĩ cho biết cô bị dị thai và cô phải quyết định là giữ đứa bé hay bỏ đứa bé. Cô đã khóc nhiều lắm và cô cũng giấu gia đình, cô hay lang thang 1 mình như người mất hồn, có nhiều khi cô đi lạc mà cũng không biết mình đang ở đâu...
Hôm đó khi cô lơ đãng đi vòng quanh khu phố mà cô ở thì tình cờ cô đi đến cái park nho nhỏ nơi mà mấy đứa nhỏ sống trong khu đó hay tụ tập, chơi cầu tuột, xích đu, những lúc đó cô quên mất đi đau khổ, cô thấy đứa bé con cô cũng đang trượt từ trên cầu tuột với những tràng cười nắc nẻ, những bước đi chập chững chạy về vòng tay của cô. Cô quyết định giữ đứa bé và sinh nó ra, dù nó có như thế nào, cô cũng sẽ thương yêu nó lắm, thương lắm...
Vài tháng sau, con cô chào đời premature và ....
Nước mắt rơi lã chã kg ngừng. Thằng bé sinh ra chỉ có gần 4 lbs, nhỏ xíu như con chồn con, phải nằm trong ICU. Cô kg dám bồng nó khi được cô y tá hỏi, cô sợ..., cô sợ bàn tay thô kệch sẽ làm đau nó, cô sợ sơ ý có thể làm gãy tay chân như mấy cây củi khô của nó, cô chỉ biết đứng nhìn con mình, lòng đau như cắt, những cơn mưa rào vẫn tiếp tục tuôn rơi trên gương mặt tiều tụy của cô gái sớm già trước tuổi. Cô nghĩ tới quãng đời đã qua...
Cô sống bên Úc, rồi gặp chồng cô khi anh và người em sang đó chơi. Tình cảm nảy nở và chồng cô đã đón cô sang Mỹ, gia đình cô đã không còn ai, mẹ cô đã mất vì bạo bệnh lúc cô mới 17 tuổi, sống với gia đình người bạn của mẹ cho đến khi chồng cô đón cô sang Mỹ với anh. Sau khi 2 vợ chồng dọn ra ở riêng, chồng cô thay đổi tính tình. Anh không nhu mì như trước, anh hay tìm cách nạt nộ cô, vô cớ chửi mắng nặng nhẹ cô, hạch sách đủ điều. Ngày đi làm thì thôi, về là dùng lời lẽ thô bỉ .... "Mày đem beer ra đây cho tao, mẹ mày ...mày làm gì mà chậm chạp quá vậy...." Thân cô bụng mang dạ chửa, đi từng bước chậm chạp hầu hạ từng miếng ăn, từng ly nước cho chồng.
Có một hôm chồng cô kg có việc nên ở nhà, mở mắt ra là chạy xuống tủ lạnh lấy chai beer, "con đ... kia, nấu cho tao tô mì...." Cô khép nép hai tay bưng tô mì ra cho chồng, không lo lắng cho vợ thì thôi, đằng này anh hất ngay tô mì đang bốc khói nghi ngút vào người cô. "Mày nấu cho heo ăn hả...." rồi tức tối cầm chìa khóa đi ra khỏi cửa. Thu Hương chỉ biết ôm mặt khóc, chuyện về thai nhi bị dị cô còn kg dám nói ra cho chồng biết.
Vì thấy công việc của chồng bữa đực bữa cái, có khi cả tuần kg có việc, nên cô xin chồng cho cô vào shop may làm trong lúc chờ ngày sinh. Khi may đồ trong shop may, cô được mấy người ở đó hướng dẫn để xin WIC, rồi xin Medical, được mấy trăm đồng foodstamp, tiền công đem về nộp cho chồng.
Như thường lệ, buổi sáng cô chủ shop may tên Mai ghé sang đón T H lên hãng, khi cô đến thì thấy Thu Hương đang gục đầu dưới bậc thềm, tay chân lạnh ngắt, cô hoảng hồn lay Thu Hương, Thu Hương ngước lên, gương mặt xanh xao... "chị ơi, em đau quá...chị cứu giùm mẹ con em ..." Trong lòng Mai nghĩ Thu Hương còn sớm quá trước ngày sanh, chuyện không ổn. Cô đỡ Thu Hương vào xe mình và chở cô thẳng đến bệnh viện. Khi ở bệnh viện, Thu Hương được truyền nước biển và được bác sĩ cho biết là phải mổ để đưa đứa bé ra, lúc đó cô mới được có 7 tháng ...
Mai gọi cho chồng của Thu Hương để báo tin về Thu Hương và đứa bé, chỉ được cảm ơn bằng 1 câu, "chút tui gọi lại chị nghe..." và anh ta kg hề đặt chân đến bệnh viện trong suốt thời gian Thu Hương và đứa con ở đó. Mai đặt tên tiếng Anh cho nó là Dylan, còn Thu Hương đặt tên tiếng Việt cho nó là Thiên Phúc, phúc của Trời.
Con chồn con nhỏ xíu, trói gọn trong cái mớ dây chằng chịt trên người, họ để trần cho nó chỉ quấn có cái tã to gần bằng cả người của nó, mắt nó nhắm, hơi thở nhịp nhẹ đến độ phải để ý lắm mới thấy lồng ngực nhấp nhô. Cái ống dẫn khí cặm vào mũi nó giống như con trâu bị xỏ mũi để kéo cày, nhưng đằng này là để kéo dài sự sống cho nó, bên trong cái tả lòi ra 1 cái ống khác to hơn đi thẳng xuống cái túi treo lủng lẳng dùng để chứa pee pee của nó. Con chồn con nằm im thin thít trong cái lồng kiếng, từ lúc chào đời, nó chưa hề cất tiếng khóc, chỉ nằm đó....trong thoi thóp, trong nước mắt của mẹ nó, trong tiếng thở dài, cái lắc đầu của bác sĩ ... cuộc đời nó sẽ ra sao đây ... Liệu nó sẽ có ngày nhìn thấy mặt người đã tạo ra nó hay không?
Thu Hương đứng sát vào cửa sổ nhìn vào chỗ Thiên Phúc đang nằm, mặc dù họ cho cô thò tay vào để nựng nịu nó, nhưng cô không dám, cô sợ lắm, cô thật lẻ loi, cô như con chim bị rơi ra khỏi tổ vào một cái hố sâu kg đáy...
|
|
|
Post by utlan on Aug 16, 2020 19:27:49 GMT -6
Phần 2
Thu Hương tuy là lớn lên ở nước ngoài, nhưng tuổi thơ của cô không được trọn vẹn. Cô kg có cha, lớn lên với mẹ rồi đến năm 17 tuổi thì mất luôn mẹ. Gia đình người bạn của mẹ vì được mẹ cô khi còn sống giúp đỡ nhiều nên họ cưu mang cô như lời mẹ cô gửi gấm, nhưng dù sao đi nữa họ cũng đâu phải họ hàng ruột thịt gì của cô. Họ để cô muốn làm gì thì làm, đi đâu thì đi, kg có ý kiến, khuyên răn vào đời sống của cô. Cô chỉ tá túc nhà họ cho đến khi cô đủ khả năng sống riêng. Cô tìm sự an ủi nơi bạn bè, rồi lôi cuốn vào lối sống bạt mạng. Cô làm trong quán bar, nightclubs, hết nơi này đến nơi nọ...
Trong mấy năm đó, cô thử hết loại độc phẩm này đến loại độc dược khác...hầu quên đi cuộc đời buồn tẻ của mình, cho đến khi cô gặp chồng cô, anh Bảo. và trở lại nếp sống hiền lương, tìm lại người con gái nhu mì, mẫu mực ngày nào. Bảo, trong thâm tâm cô, anh là vị cứu tinh của đời cô, trong những lúc cô tự hủy hoại mình trong ngục tối, trong biển lửa của những cơn say thuốc. Cô mang ơn anh và nguyện thề sẽ dùng hết cuộc đời còn lại của mình để đền đáp cho anh.
Vì lẽ đó nên cho dù cuộc sống vợ chồng có cay đắng, tủi nhục thế nào, cô cũng chỉ bặm môi chịu đựng. Thiên Phúc là tất cả, quan trọng hơn mạng sống của cô. Những cái bạt tai nảy lửa khi cô từ chối sự đòi hỏi của B. vì cô sợ ảnh hưởng tới thai nhi trong bụng, có lần cô đã phải quỳ xuống xin anh lúc anh cố tình xé toạc cái áo của cô.
Những bệnh trạng của Thiên Phúc, Thu Hương kg hiểu nổi, chỉ biết là con chồn con mình đứt ruột sinh ra sẽ kg thể lớn lên như một người bình thường, cũng kg biết nó có thể lớn được hay không. Cô đã ở trong bệnh viện suốt 1 tháng trời với thằng con bất hạnh của mình. Cô trách cô nhiều lắm, bởi vì cô mà nhúm ruột của cô mới ra nông nổi này...
Một tháng sau khi sinh, thằng bé được bác sĩ cho về vì tình trạng nó ổn định, nhưng ngày đầu tiên về nhà ... về căn phòng nồng nặc mùi thuốc lá, nước mắt lại tuôn, cô kg thể để con vào một nơi nguy hiểm cho nó. Ôm sát thằng bé vào lòng...
Mai đưa 2 mẹ con cô về ở tạm nhà cô cho đến khi nào Bảo chỉnh đốn lại nơi ăn chốn ở đàng hoàng thì cô đưa Thu Hương và Thiên Phúc về, gọi phone mãi, để bao nhiêu lời nhắn cũng kg thấy Bảo trả lời. Hai ngày sau, vào khoảng 1 giờ sáng, Thu Hưong chợp mắt thiếp đi lúc nào kg hay...thì bỗng nghe tiếng người gọi bật dậy...
"Chị Mai. chuyện gì vậy ..."
"Thu Hương à, thằng Phúc nó bị cái gì mà sao người nó nóng quá....nó sốt rồi em ơi ..."
Trong lúc quýnh quáng, cả 2 như quên hết mọi cách chỉ dẫn của bác sĩ và y tá khi rời bệnh viện....họ cuống cuồng lên ... ôm thằng bé vào lòng, người nó mỗi lúc một nóng thêm....cơ thể màu đỏ hỏn dần dần mất đi....và tím dần tím dần...
Thằng con 13 tuổi của Mai nghe tiếng mẹ có vẻ hốt hoảng, ngồi bật dậy như cái lò xo, chạy qua phòng ngủ mà mẹ nó để cho 2 mẹ con Thu Hương ở.
"Em bé có chuyện...con gọi 911 đi con..."
Vài phút sau xe cứu hỏa và cứu thương tới, Thu Hương như rụng rời hết cả người, chân tay mềm nhũn, mặt cắt kg còn tí máu, cô chỉ biết đứng thẩn thờ như người mất hồn. Mai nắm tay Thu Hương như để trấn an. Mấy người lính cứu hỏa như những vị thần khổng lồ, 6 7 người vây quanh con chồn con, cũng chả biết họ làm gì, một lúc họ đẩy cái băng cang đi ngang, con chồn con bị lột sạch hết, kg còn cái gì trên người ngoại trừ cái sợi dây to kềnh ràng ngang người của nó...trong khoé mắt mờ mờ của mẹ nó ....
Thu Hương chạy theo đằng sau la hét như người mất trí, "trả con tôi lại cho tôi....mấy người đem con tôi đi đâu..." ...tiếng la hét như muốn phá tung lồng ngực và hoá thành con cọp điên dại đi tìm con...
Mai kéo tay Thu Hương lại, "em phải bình tĩnh để người ta cứu nó ..."
Sau lần đó, thằng bé cứ vài ba ngày là lại sốt cao, lại phải vào nhà thương....1 tuần, 2 tuần, 1 tháng lại trôi qua... Bảo tìm đến Mai để kiếm Thu Hương, anh ta nhìn con chồn con èo uột nhỏ xíu mà chẳng có chút động lòng. Nhìn thấy sự lạnh nhạt của Bảo đối với Thiên Phúc, lòng Thu Hương đanh lại, kg còn gì nữa, tất cả đã kg còn gì nữa, cô chỉ cần Thiên Phúc mà thôi...
Bảo kêu Thu Hương đưa sợi dây chuyền mà ngày xưa khi mới quen anh ta đã tặng cho cô, anh ta nói để bán lấy tiền thuê nhà cho cô và con chồn con có chỗ ở khang trang chút. Thật ra anh ta làm cái gì, giờ đây đối với Thu Hương kg còn quan trọng, cô tháo dây chuyền đưa cho Bảo. trong sự im lặng...
Nhà mới chẳng thấy, vài ngày Bảo lại tìm đến kêu Thu Hương đưa món nữ trang này đến món nữ trang khác để bán. Thu Hương ngoài việc ôm con chồn con rồi tắm cho nó bằng những giọt mưa tủi hờn ra, cô kg làm được gì khác. Mai đem đồ về cho Thu Hương ở nhà may để kiếm tiền sống qua ngày, vì cảnh ngộ của Thu Hương quá đáng thương nên cô muốn giúp đỡ cho họ, "khi người ta cần đến mà mình giúp được thì mới đáng quý, chứ còn người ta kg cần mà mình bỏ ra giúp thì đâu có quý chỗ nào..." Mai cứ nhẩm trong lòng câu nói này.
Ông trời đôi khi cũng thật trớ trêu, kg biết có fải để thử lòng người hay là thiên cơ thiên ý gì đó...
|
|
|
Post by utlan on Aug 16, 2020 19:38:14 GMT -6
Phần 3
Ngày tháng trôi qua, Thu Hương dần dần quen với cuộc sống hiện tại, còn Bảo chồng cô, năm ba bữa nửa tháng với thấy bóng, mà gặp thì cũng chỉ đòi hỏi này kia, những lúc đó Thu Hương như pho tượng gỗ, lòng đã lạnh...tình cảm đã chết ...
Thu Hương đạp máy dưới garage, con chồn con được đặt nằm trong car seat cũ nhà thương cho ngày cô bồng nó về. Mắt nó thao láo nhìn thẳng về phía người đàn bà đang cặm cụi đạp từng đường chỉ lên cái đống vải to đùng, lâu lâu nó nhếch mép như muốn cười. Nói thì nói vậy, nhưng thật ra nó có thấy được cái gì đâu, cái thân hình nhỏ bé èo uột của nó mà mang tới 4-5 chứng bệnh trong người, mấy bữa mạnh khỏe thì lại có bữa bị seizure, chẳng biết nó kéo dài được bao lâu. Cả hai bên mắt của nó bị congenital cataract, làm gì mà thấy được thế giới xinh đẹp được phủ bằng bụi vải và mưa dầm này. Mẹ nó cuộn hai cái khăn mỏng lại kê hai bên vai của nó để giữ cho cái đầu nó khỏi bị quẹo qua. Nó bị chứng hypotonia nên cho dù đã gần 1 tuổi rồi mà cái đầu còn chưa có vững trên cần cổ, hỡ chút là nó gục xuống hay qua một bên ... gật gà gật gưỡng ....
Còn 2 tuần nữa là đến thôi nôi Thiên Phúc, Thu Hương thầm nghĩ hai mẹ con cô đã trải qua một năm đầy nước mắt, đổ bao nhiêu mồ hôi máu để kéo dài được sự yên ổn đến hôm nay. Trong lòng cô vừa rạo rực vừa xót xa cho con chồn con, không biết nó sẽ có được bao nhiêu cái birthday đây ...
Chuyện đột ngột xảy ra khi người em chồng tên Quốc đến nhà Mai để tìm Thu Hương. "...chị à, đằng nào mình cũng là người một nhà, em không muốn thấy chị và cháu phải cơ cực như vầy, vả lại em vừa đón má qua ở chung, thôi thì chị và cháu về ở nhà em đi, có má đỡ đần cho chị."
Sau những lời thuyết phục chí tình chí nghĩa của Quốc, Thu Hương quyết định dọn về căn nhà người em chồng kg biết làm sao tậu được, mặc dù trong lòng dằn vặt cũng không ít. Mấy ngày đầu, Thu Hương cứ trốn trong căn phòng mà người em chồng sắp đặt sẵn cho, cô ngại bước chân ra ngoài vì sợ va chạm. Má chồng cô thấy thằng cháu người kg ra người, chuột kg ra chuột, tay chân thì khòng khoèo như mấy cây củi khô thì cứ thế mà rớt nước mắt... bà kg dám bồng cháu hay nựng nịu cháu ... bà sợ ... chả biết bà sợ cái gì ...
Bữa tiệc thôi nôi của con chồn con được ông chú tổ chức tưng bừng, thức ăn đồ uống đầy nhà, thiên hạ kg biết ở đâu tụ tập về tiếng nói tiếng cười vui như trẩy hội. Chỉ tiếc là con chồn con và mẹ của nó vẫn nhốt mình trong căn phòng nhỏ không đặt chân ra ngoài. Bà nội nó dặn dò kỹ càng từ đêm hôm trước, "thôi đừng cho người ta thấy nó, giấu nó vào phòng đi, để tránh lời đồn tiếng đại, phải chi nó kháu khỉnh thì mới đem ra khoe, chứ nó như vầy mắc công làm người ta sợ ... " Mẹ nó chỉ biết cắn răng cấm kg cho hai hạt châu rớt ra khỏi khóe mắt và khẽ gật đầu, "dạ má, con biết rồi, con sẽ kg để cho ai thấy nó đâu..." rồi lặng lẽ ôm nó vào trong phòng, chấm mút cái đĩa đồ ăn bà nội nó đem vô từ sớm.
Sau bữa hôm đó, Quốc nói muốn đưa Thu Hương vào quán café của anh ta làm, vừa để giúp anh ta trông coi hàng quán, vừa để cho Thu Hương có tiền tiêu dùng. Dù sao cô cũng đang tạm dung ở nhà anh, tuy rằng tình trạng seizure của con chồn con đã bớt thường xuyên hơn, khoảng thời gian không phải vào bệnh viện cũng tạm thời dài hơn. Thu Hương lại là người mẹ trẻ có nhan sắc, mặc dù cô tiều tụy đi nhiều vì gặp nhiều ngang trái, nhưng vẫn giữ đậm nét mặn mà của gái một con trông mòn con mắt. Cô chấp nhận đề nghị của Quốc., nhưng cô lại lo cho con chồn con kg người chăm sóc kỹ lưỡng, nên cô mang nhiều hoang mang.
Bà nội nó nhất định phản đối đề nghị giữ cháu mà Quốc đưa ra vì lý do bà đã già, kg còn sức nữa, lỡ nó có chuyện gì sao bà trở tay kịp. Số nó cũng còn có ông chú tốt bụng, mướn người về trông nom cho nó trong lúc mẹ nó đi làm ngoài quán, thế là tự nhiên con chồn con có được bà vú nuôi...bập bẹ mấy chữ tiếng anh...còn ra thì chỉ nghe có mấy chữ .."...yeah...yeah...nino...good...gơod nino ....I take care him...good..."
Thu Hương mặc cái áo ôm sát người cùng với cái váy ngắn trên đầu gối, dáng người vừa vặn với những đường cong tuyệt mỹ của gái một con, đây là lần đầu tiên cô trang điểm sau gần 2 năm trời, kể từ ngày cô sang Mỹ làm vợ của Bảo. Đôi guốc cao càng tạo dáng hấp dẫn mỗi bước chân cô. Ngày đầu tiên ra làm quán café, mới đầu còn bị ngộp bởi khói thuốc và những cái nhìn thèm khát của mớ đàn ông hằng ngày đóng đô ở đó đánh keno. Dần dần cô quen dần và không còn khó chịu nữa, mặt khác giọng nói lai lai pha lẫn sự ngọt ngào của Qui Nhơn và trong trẻo của tiếng Sài Gòn, khiến cô được rất nhiều đấng ghiền cafe' ái mộ, tiền tips của cô thường nhiều hơn mấy cô khác.
Từ lúc ra làm ngoài quán, Thu Hương có được chút đỉnh tiền, cô mua xe rồi sắm sửa cho con chồn con. Lần đầu tiên, nó mới cảm nhận được mùi của bộ đồ mới nó như thế nào, mới có dịp dùng tới mấy ngón tay yếu ớt dùng hết sức để xé cái hộp của món đồ chơi mới... thích thú làm sao. Thuở lọt lòng mẹ tới giờ, nó chỉ được diễm phúc mặc mấy bộ đồ khính, ôm con gấu nhồi bông bị mất một con mắt, chơi với thằng lính nhựa bị gãy một chân và cái xe con thì kg có bánh xe. Nếu như nó nhìn thấy được...chắc có lẽ nó đã hiểu thầm được rằng trên thế gian này kg có gì gọi là perfect, cái gì đó cũng bị xi cà que như nó...
Thu Hương khệ nệ xách mấy cái giỏ to đùng chứa đầy là quần áo, đồ chơi, các thứ cho con chồn con, bù đắp lại cho thời gian thiếu thốn lúc trước. Cô mua cho nó đủ mọi thứ, quần áo đủ màu đủ kiểu...con chồn con được mặc đồ mới chắc cũng hớn hở lắm, con mắt cứ dán vào mẹ nó trân trân, ngọ nguậy mấy cây củi khô như đang bơi trong bộ đồ cho baby 6 tháng tuổi... Cũng phải mà, thân nó sinh ra có được chưa đầy 4 lbs, 1 năm trời cứ vào ra bệnh viện, căn nhà thân thương của nó, hết ống máu này, tới quang tuyến khác, xét nghiệm trên dưới trước sau mà nó cũng có biết gì đâu... quay qua quay lại, nó ăn sinh nhật 1 tuổi trong cái phòng nhỏ với mẹ nó, sữa bú 1 lần kg hơn được 1 ounce, vì nếu mẹ nó muh ép nó là nó tức tối lên cho sữa trào lên mũi ọc ra ngoài.. Có lần bà vú nuôi nó kg biết, ép nó được 2 oz, tự nhiên mặt nó tím lại....vào nhà thương để người ta rút nước, sữa ra vì bị trào vào phổi...
Có nhiều đêm nó nút kg được, mẹ nó phải đút từng muỗng sữa nhỏ vào miệng nó, rồi nó vui thì nuốt xuống, nó kg vui thì để mặc kệ cho tràn hết ra bên mép...
Trời Cali nóng bức vậy mà cứ mưa hoài...
|
|
|
Post by utlan on Aug 16, 2020 19:50:10 GMT -6
Phần 4
Nháy mắt một cái, con chồn con đã được gần 2 tuổi, cuộc sống của nó tạm ổn tuy vẫn ghé thăm căn nhà thân thương của nó mà người ta gọi là "nhà thương" đều đều vì những cơn seizure xảy ra bất chợt. Mẹ nó đi làm ngoài quán bấy lâu nay, đã đối diện với đủ mọi thành phần trong xã hội, cô càng ngày càng già dặn và cứng cỏi hơn. Rồi có một ngày, có một người khách từ xa về thăm Cali và được bạn bè anh dẫn ra quán nhâm nhi ly cafe' và chiêm ngưỡng mấy cô waitress xinh đẹp trong những cái váy ngắn cũn cỡn ôm sát, đầy khêu gơi. Khi mới gặp gương mặt trái xoan, đôi môi trái tim mọng đỏ, đôi mắt to đẹp ẩn giấu nỗi buồn thầm kín, anh như bị hớp hồn ngay từ giây phút đầu tiên...
Thomas, là 1 bác sĩ chuyên về nhi đồng, anh làm việc tại Colorado, nhân chuyến đi conference rồi ghé thăm bạn bè ở Cali, anh có dịp gặp được Thu Hương. Sau vài lần nói chuyện xã giao trên counter, Thu Hương nhận lời mời đi ăn trưa với Thomas. Thu Hương có dịp thổ lộ cho Thomas nghe về tình trạng của con chồn con khi biết được anh làm nghề cứu sống con nít. Thomas cảm thấy bùi ngùi khi nhìn thấy con chồn con đang nằm im thin thít, không phản ứng khi anh đùa giỡn với nó. Lời hứa của Thomas sẽ tìm hiểu về căn bệnh của con chồn con mang đến cho mẹ nó một niềm hy vọng trong bao nỗi tuyệt vọng bấy lâu. Mọi chuyện kg dừng lại ở đây...
Thomas có ý muốn giới thiệu Thu Hương vào làm việc trong văn phòng của người bạn luật sư của anh trong vùng, vì anh nghĩ tương lai của Thu Hương và con chồn con có thể được tươi sáng hơn. Thay vì hằng ngày cô phải châm trà, rót nước cho người ta trước bao cái nhìn thèm khát về xác thịt hơn là linh hồn. Lời đề nghị của Thomas được Quốc ủng hộ vì anh nghĩ không chừng con chồn con gặp may. Cả năm trời nay, ba của nó mấy tháng mới thấy bóng vài ngày, mọi chuyện đều do một tay ông chú nó đỡ đần cưu mang cho mẹ con nó. Mặc dù bà nội nó không chăm sóc cho nó nhưng cũng không phải là ghét nó, chỉ vì nó bị dị tật nên nội nó sợ bị tiếng đồn quái ác với lời dị nghị của người ngoài... Thôi kệ, phần số nó đã định là phải trốn tránh thế giới phồn hoa, người khác người thì sẽ bị khi dễ. Hơn họ thì họ ganh ghét, thua họ thì bị họ coi rẻ, khinh bỉ..... nó cứ như vầy mà yên phận cho cái thân còm cõi của nó.
Thế là Thu Hương bắt đầu 1 công việc mới tại văn phòng luật sư với công việc thư ký, công việc nhẹ nhàng, không tất bật, nhộn nhịp như ngoài quán. Hằng ngày cô mong tin của Thomas, mong đợi tin vui mà Thomas có thể mang lại cho cô, niềm hy vọng nhỏ nhoi để cứu con chồn con bé bỏng của cô...
Làm việc ở văn phòng, cô có thời gian lượm lặt trên net những thông tin sơ sơ về bệnh của con chồn con. Càng tìm hiểu, sự sợ hãi càng gia tăng, càng cảm thấy có lỗi với con chồn con vì những sơ xuất của mình. Cô biết được những viên thuốc độc và những viên thuốc ngừa thai mà cô đã dùng để hủy hoại mình trước đây góp phần không nhỏ hủy hoại luôn cả cuộc đời của con chồn con vô tội. Cô giận mình, trách bản thân cô nhiều lắm, tội của cô thật đáng chết, cô muốn chết quách đi cho rồi để chuộc lại lỗi lầm của cô. Nhưng không được, con chồn con cần cô phải sống để bù đắp cho nó. Thời gian không thể quay ngược lại, và cô cũng không thể thay đổi được quá khứ, điều mà cô có thể làm là...cho con chồn con những ngày sống tồn tại trên trái đất được trọn vẹn và sung túc.
Trọn vẹn làm sao được khi mà nó ngồi còn không vững, cái cổ thì cà ạch cà ẹo, mắt thì coi như là mù, bộ não không phát triển, cả ngày chỉ có nằm đó hay là ngồi trong cái car seat, thao láo 2 con mắt mà có nhìn thấy gì đâu, khi gọi nó...nó cũng kg có phản ứng lại. Phần số nó đã như vậy, người không ra người, thây kg ra thây, cứ trơ trơ...đặt đâu thì biết nằm đó... Nó biết làm sao được niềm vui và nước mắt là cái gì...
Mấy tháng sau, khi Thomas. gọi về cho Thu Hương cho cô biết là anh sẽ về lại Cali chung với một người bác sĩ khác để cùng nhau nghiên cứu bệnh trạng của con chồn con. Thu Hương mừng lắm, có lẽ ông trời không bỏ rơi 2 mẹ con cô trong cơn tuyệt vọng. Con chồn con lại qua 1 cái sinh nhật, cũng tiệc tùng linh đình cóc ổi, nhưng mẹ nó lại kg muốn nhốt nó vào cái phòng nhỏ đó. Cô sắp xếp giỏ đồ, chai sữa, chăn mền cho nó và đưa nó lên xe với bà vú nuôi. Cô muốn cho nó ra hít thở không khí bên ngoài, vì từ xưa đến giờ, ngoài trừ con đường lên "nhà thương" đã quá quen thuộc ra, nó hoàn toàn chưa được đi đến nơi nào khác. Bà nội nó tỏ ý kg bằng lòng, nhưng thói đời đã dạy cô cứng rắn và quyết tâm hơn, cô kg ngại nói lời trong lòng mình...
Chiếc xe lăn bánh đến ngoài park, hôm nay là thứ bảy, nên park đông người, kiếm chỗ đậu xe cũng khó khăn...
Con chồn con được ra ngoài ánh nắng hít thở không khí của cây cỏ lần đầu tiên, nó như linh cảm được, nước da xanh xao xám xịt nay có nét ửng hồng, miệng nó như muốn mấp máy, tay chân quơ...nó biết mà, nó cảm nhận được thiên nhiên đẹp lắm, trái đất này có nhiều thứ hay lắm đang chờ nó lành bệnh để thưởng ngoạn đó mà. Nhìn thấy con chồn con thay đổi nét mặt, Thu Hương vui lắm, tuy là niềm vui rất nhỏ nhoi, cô quyết định sẽ cho nó ra ngoài thường xuyên hơn, dù không nhìn thấy nhưng nó vẫn cảm giác đươc, những tàng cây xanh lá che rợp ánh nắng chói chang, những cánh hoa đủ màu đủ sắc mọc rải rác trên những thảm cỏ xanh, gió thổi hiu hiu, ánh vàng nhạt long lanh trên mặt nước hồ nơi có mấy con vịt đang tung tăng bơi lội....như cô.
|
|
|
Post by utlan on Aug 16, 2020 19:54:36 GMT -6
Phần 5
Bầu trời hôm nay đã vào thu, lá rơi trải thảm bên lề đường, không có nắng, nhưng cũng không mưa, chỉ là một màu tim tím buồn buồn...ông trời như cũng đang chia sẻ sầu muộn. Những bước chân vô định, ngọn gió vô tình như muốn cuốn đi thân thể mảnh mai như đã cuốn đi bao chiếc lá úa vàng. Ước gì trời đổ cơn mưa, vì sau cơn mưa thì lại có cầu vồng. Tiếc rằng không, ngày không mưa không nắng, chỉ ảm đạm không có một chút niềm tin...
Sáng nay, Thomas hẹn cô mang con chồn con đến văn phòng bác sĩ của người bạn anh tại OC, để họ cùng trao đổi về bệnh tình của nó. Cái vẻ đăm chiêu suy nghĩ của những ánh mắt trốn mình đằng sau cặp kính cận không dấu được ưu tư của 4 người bác sĩ. Trên đường về, đang miên man suy nghĩ về lời an ủi khi nãy, " Thu Hương yên tâm đi, chúng tôi sẽ nghiên cứu thêm, cô không nên tuyệt vọng...."
" Nino....nino.....Ms. Hương.... Nino nino.....not breathing.... "
Tiếng hét của bà vú làm cô giật mình, chiếc xe đang chạy trên đường lao thẳng lên lề, tiếng thắng xe rít lên, mùi khét của vỏ xe xông lên mũi...
Trong tích tắc, nếu như Thu Hương không định thần lại kịp thời, có lẽ cô, bà vú và con chồn con đã bỏ mạng rồi. Cũng may, cô thắng lại còn kịp lúc trước khi chiếc xe bị đâm vào cây cột điện.
Tình trạng seizure của con chồn con càng lúc càng thường xuyên hơn, Thu Hương quyết định xin nghỉ việc để ở nhà ôm con của mình. Làm sao cô còn tâm trí nào để mà làm gì nữa, tim của nó có thể ngừng đập bất cứ lúc nào, cuộc sống của nó có thể chấm dứt trong chớp mắt.
Lần tay đếm lại, con chồn con hôm nay đã lây lất được hơn 3 tuổi...
Nó vẫn không nói, không cười, không phản ứng khi nghe gọi tên nó, không biết nó có biết tên của nó không...? Những bước đi khập khễnh yếu đuối chỉ chập ngã, chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi từ ngày tôi biết nó đến nay, nó đã ra vào bệnh viện cấp cứu hơn cả chục lần. Lần nào cũng vậy, mẹ nó gọi cho tôi, những lời van xin cầu khẩn thống thiết của cô ấy làm con người lạnh lẽo như tôi cũng phải thấy khóe mắt cay cay, câu nói an ủi mà tôi đã nói cả hàng trăm lần, tôi vẫn tiếp tục nói. Cô khóc nhiều lắm, mỗi lần nghe nhắc tới một đứa bé nào, con nít nào đó ra sao...là cô lại khóc...
Khi ngồi nói chuyện động viên an ủi cô, tôi không dám đề cập đến Thomas...
Lần gặp cô ở văn phòng bác sĩ của bạn anh, đó cũng là lần cuối cùng họ gặp nhau.
Anh đã gởi gấm sức khỏe và tình trạng của con chồn con cho người bạn này và anh đã tìm đến tôi. Thomas đã nhờ tôi làm bạn với Thu Hương để giúp cô qua những lúc khó khăn, và tôi đã nhận lời. Tôi làm vậy vì tình nghĩa bạn bè lâu năm của Thomas và tôi, như anh em. Mặt khác tôi cảm thấy Thu Hương rất cần tình bạn, tình giao hữu để củng cố tinh thần, vì tôi biết cô rất cô đơn như tôi đã từng trải qua, những ngày vị hôn phu của tôi đang bệnh. Tôi đã hứa với Thomas sẽ không nói cho Thu Hương biết sự không từ giã của anh và mỗi lần Thu Hương hỏi tới, tôi chỉ mỉm cười và nói, "Mình không biết nhiều, nhưng mình biết Thomas rất quan tâm tới Thu Hương và Thiên Phúc, dù ở hoàn cảnh nào...anh ấy cũng muốn hai mẹ con Thu Hương có những ngày tháng bình yên và hạnh phúc."
Cuộc đời là thế, có những người đến với ta trong những giây phút thật ngắn ngủi, nhưng lại để lại những ân tình, những dấu ấn thật sâu đậm, chúng là hành trang mà ta mang theo dong rủi trên đường đời. Có lẽ Thu Hương sẽ không bao giờ gặp lại Thomas nữa, nhưng hình ảnh, niềm tin mà anh đã vực dậy trong cô luôn sống mãi trong lòng cô. Mỗi khi cô cảm thấy tuyệt vọng thì tôi lại nhắc lại câu nói của Thomas... "miễn là còn một hy vọng nhỏ nhoi thì nhất quyết không được tuyệt vọng."
Lá vàng vẫn rơi, giọt nắng cuối ngày đang rọi những tia sáng cuối cùng trước khi trời tối, và con chồn con đã được Thượng Đế sắp đặt phải trải qua đại nạn, biết đâu chừng thân thể bé nhỏ của nó sau khi đã đi qua bao nhiêu chặng đàng thánh giá, thì sẽ có kỳ tích, sẽ có một phép màu nhiệm xảy ra cho nó... cho cuộc đời của nó.
End.
L. - 2008
|
|