Post by Admin on Jul 28, 2020 10:07:48 GMT -6
NGHỆ THUẬT BUÔNG BỎ VÀ HỢP NHẤT
Nếu toàn thân thể được thảnh thơi, bạn đơn giản quên mất rằng mình là thân thể. Và trong sự quên lãng thân thể đó là việc nhớ tới một hiện tượng mới bị giấu kín bên trong thân thể: bản thể tâm linh của bạn.
Buông bỏ là cách để biết rằng bạn không là thân thể, mà là cái gì đó vĩnh hằng, bất tử. Nghệ thuật của buông bỏ là đồng nghĩa với việc kinh nghiệm cái phi vật chất, cái không đo được: bản thể đích thực của bạn.
Không có nhu cầu về bất kì tôn giáo nào trên thế giới. Chỉ nghệ thuật đơn giản về buông bỏ sẽ biến mọi con người thành người tôn giáo. Tôn giáo không phải là tin vào bất kì hệ thống ý thức nào. Tôn giáo là việc biết cái vĩnh hằng bên trong bạn: cái là chân lí của sự tồn tại của bạn, cái là điều thiêng liêng của bạn...
Có vài khoảnh khắc khi không có nhận biết, bạn ở trong buông bỏ. Chẳng hạn, khi bạn thực sự cười – tiếng cười từ bụng, không từ đầu, mà từ bụng bạn – bạn thảnh thơi mà không có việc biết, bạn trong buông bỏ. Đó là lí do tại sao tiếng cười lại đem tới mạnh khoẻ. Không thuốc nào khác có thể giúp bạn nhiều hơn trong việc đạt tới sự mạnh khoẻ.
Bạn có nghe tiếng khúc khích của trẻ nhỏ không? Toàn thân nó đều tham gia vào trong đó. Còn khi bạn cười, rất hiếm khi toàn thân bạn cười – nó chỉ là việc của cái đầu, trí tuệ. Trong tiếng cười bạn bỗng nhiên quên mọi ước định, mọi huấn luyện, mọi nghiêm chỉnh. Bỗng nhiên bạn thoát ra khỏi nó, chỉ một khoảnh khắc.
Có những khoảnh khắc bạn đang bơi. Nếu bạn thực sự là người bơi bạn có thể xoay xở chỉ nổi, không bơi, và bạn sẽ thấy sự buông bỏ - chỉ đi cùng dòng sông, thậm chí không làm chuyển động nào chống lại dòng chảy, trở thành một phần của dòng chảy.
Bạn phải thu lấy kinh nghiệm về buông bỏ từ các nguồn khác nhau, và chẳng mấy chốc bạn sẽ có toàn thể bí mật trong tay mình. Bất kì điều gì bạn làm, bạn sẽ làm với tính toàn bộ, với tình yêu. Và bạn sẽ có năng lượng vô cùng để làm nó. Buông bỏ không phải là chống lại công việc. Thực tế, buông bỏ biến đổi công việc thành kinh nghiệm sáng tạo.
Thiền không phải là tập trung. Nó đơn giản là nhận biết. Bạn đơn giản thảnh thơi và quan sát việc thở. Trong việc quan sát đó, chẳng cái gì bị loại trừ. Ô tô đang chạy rù rù – hoàn toàn tốt, chấp nhận nó. Giao thông đang trôi qua – điều đó là tốt, một phần của cuộc sống. Hành khách đi cùng đang ngáy bên cạnh bạn, chấp nhận điều đó. Không cái gì bị bác bỏ. Bạn không làm hẹp ý thức của mình.
Đừng làm bất kì nỗ lực nào để kiểm soát nó, bởi vì mọi kiểm soát đều là từ tâm trí, cho nên thiền không bao giờ có thể là điều bị kiểm soát.
Tâm trí không thể thiền được. Thiền là cái gì đó bên ngoài tâm trí, hay ở dưới tâm trí, nhưng không bao giờ bên trong tâm trí. Cho nên nếu tâm trí vẫn còn theo dõi và kiểm soát, nó không phải là thiền; nó là tập trung. Tập trung là nỗ lực tâm trí. Nó đem các phẩm chất của tâm trí lên đỉnh của chúng. Nhà khoa học tâp trung, người lính tập trung; thợ săn, nhà nghiên cứu, nhà toán học, tất cả đều tập trung. Đây là các hoạt động tâm trí. Đừng làm ra thói quen từ nó, bởi vì mọi thói quen đều là của tâm trí.
Quên tất cả những điều bạn đã được bảo. Cuộc sống là điều bí ẩn với cái hài hoà của sự tồn tại. Bạn sẽ phải rất tỉnh táo vào từng khoảnh khắc, bởi vì điều đó phải được quyết định từng khoảnh khắc tươi mới.
Trong hài hoà với thân thể mình, bạn cũng sẽ trong hài hoà với tự nhiên, với sự tồn tại. Cho nên thay vì đi ngược lại dòng chảy, đi cùng dòng chảy. Hãy trong buông bỏ. Cho phép cuộc sống xảy ra. Đừng áp đặt điều gì, theo bất kì cái tên mĩ miều nào. Đừng vì sách thiêng nào đó, đừng vì lí tưởng thiêng nào đó, đừng quấy rối sự hài hoà của bạn. Không gì giá trị hơn được hài hoà, được hoà điệu với cái toàn thể...
Trí thức viên mãn là trí thức không phải "về" một cái gì. Khi chúng ta nói "về", thí dụ như tôi suy nghĩ "về" anh, suy nghĩ "về" cuộc đời, suy nghĩ "về" tình yêu, v.v... chúng ta đã tự đặt mình trong thế nhị nguyên đối đãi: vì có cái này nên có cái kia, vì có anh nên có tôi, vì có đối tượng nên có người suy nghĩ - chúng ta đang xoay vòng theo một vòng tròn như con kiến bò theo miệng chén. Vì thế, khi một người nào đó nói rằng:" tôi đã hiểu được chân lý, tôi đã hiểu được "Thượng Đế", hắn ta thực ra chẳng hiểu được một tí gì cả.
Phật Tánh, Chân Lý, Thượng Đế, Chúa v.v... là trung tâm điểm; không phải là chu vi, ngoại giới, không phải là cái bên ngoài. Chúng ta phải thể nhập vào Chân Lý, chúng ta với Phật, với Chúa là một; đó là con đường duy nhất, không có con đường nào khác.
Đó là lý do Chúa Giê Su đã nói :" Chúa là Tình Yêu - Tình Yêu viết hoa - chứ không phải là sự ái nhiễm của nam nữ. Bạn không định nghĩa được Tình Yêu, bởi vì bạn chưa hội nhập được vào tình yêu; bạn chưa là một với tình yêu. Bạn có thể là một nhà nghiên cứu, một nhà tâm lý, bạn có thể trở thành một học giả vĩ đại, nhưng bạn chưa bao giờ thể nhập vào Tình Yêu, vào Chân Lý Tuyệt Đối.
Tình Yêu có mặt khi bản ngã con người vắng bóng. Nhưng khi đầu óc con người chứa đầy ý niệm, thì tri thức có mặt, tri thức thì thuộc về bản ngã, về cái tôi, và cái tôi đó không thể nào xâm nhập được vào trung tâm điểm cả; nó chỉ là chu vi, là vòng tròn ngoại giới. Với cái Tôi đầy ắp những quan niệm, Kinh Thánh, Kinh Vệ Đà, Áo Nghĩa Thư hay Kinh Koran, bạn mãi mãi là một kẻ xa lạ.
Tình Yêu chỉ thực sự hiện diện khi bạn trở thành tình yêu. Ngay cả khi người yêu bạn biến mất đi, tình yêu vẫn còn đó, bởi vì tình yêu đơn thuần là tình yêu, không có chủ thể, không có đối tượng. Cả hai chữ "chủ thể" và "đối tượng" đều là cái bên ngoài, là đối đãi. "Có cái này nên có cái kia", "vì có anh nên tôi có mặt"; nếu còn có sự đối đãi, thì bạn đang đánh mất thực tại.
Khi hai tình nhân đứng bên nhau, cả hai đều vắng bóng. Chỉ có Tình Yêu hiện diện, chỉ có giai điệu Tình Yêu phát ra tiết tấu. Bạn không định nghĩa được Tình Yêu, bởi vì bạn chưa hội nhập được vào tình yêu; bạn chưa là một với tình yêu...
(Thiện Võ trích lược từ "Cân Bằng Thân Tâm" - Osho)
Nếu toàn thân thể được thảnh thơi, bạn đơn giản quên mất rằng mình là thân thể. Và trong sự quên lãng thân thể đó là việc nhớ tới một hiện tượng mới bị giấu kín bên trong thân thể: bản thể tâm linh của bạn.
Buông bỏ là cách để biết rằng bạn không là thân thể, mà là cái gì đó vĩnh hằng, bất tử. Nghệ thuật của buông bỏ là đồng nghĩa với việc kinh nghiệm cái phi vật chất, cái không đo được: bản thể đích thực của bạn.
Không có nhu cầu về bất kì tôn giáo nào trên thế giới. Chỉ nghệ thuật đơn giản về buông bỏ sẽ biến mọi con người thành người tôn giáo. Tôn giáo không phải là tin vào bất kì hệ thống ý thức nào. Tôn giáo là việc biết cái vĩnh hằng bên trong bạn: cái là chân lí của sự tồn tại của bạn, cái là điều thiêng liêng của bạn...
Có vài khoảnh khắc khi không có nhận biết, bạn ở trong buông bỏ. Chẳng hạn, khi bạn thực sự cười – tiếng cười từ bụng, không từ đầu, mà từ bụng bạn – bạn thảnh thơi mà không có việc biết, bạn trong buông bỏ. Đó là lí do tại sao tiếng cười lại đem tới mạnh khoẻ. Không thuốc nào khác có thể giúp bạn nhiều hơn trong việc đạt tới sự mạnh khoẻ.
Bạn có nghe tiếng khúc khích của trẻ nhỏ không? Toàn thân nó đều tham gia vào trong đó. Còn khi bạn cười, rất hiếm khi toàn thân bạn cười – nó chỉ là việc của cái đầu, trí tuệ. Trong tiếng cười bạn bỗng nhiên quên mọi ước định, mọi huấn luyện, mọi nghiêm chỉnh. Bỗng nhiên bạn thoát ra khỏi nó, chỉ một khoảnh khắc.
Có những khoảnh khắc bạn đang bơi. Nếu bạn thực sự là người bơi bạn có thể xoay xở chỉ nổi, không bơi, và bạn sẽ thấy sự buông bỏ - chỉ đi cùng dòng sông, thậm chí không làm chuyển động nào chống lại dòng chảy, trở thành một phần của dòng chảy.
Bạn phải thu lấy kinh nghiệm về buông bỏ từ các nguồn khác nhau, và chẳng mấy chốc bạn sẽ có toàn thể bí mật trong tay mình. Bất kì điều gì bạn làm, bạn sẽ làm với tính toàn bộ, với tình yêu. Và bạn sẽ có năng lượng vô cùng để làm nó. Buông bỏ không phải là chống lại công việc. Thực tế, buông bỏ biến đổi công việc thành kinh nghiệm sáng tạo.
Thiền không phải là tập trung. Nó đơn giản là nhận biết. Bạn đơn giản thảnh thơi và quan sát việc thở. Trong việc quan sát đó, chẳng cái gì bị loại trừ. Ô tô đang chạy rù rù – hoàn toàn tốt, chấp nhận nó. Giao thông đang trôi qua – điều đó là tốt, một phần của cuộc sống. Hành khách đi cùng đang ngáy bên cạnh bạn, chấp nhận điều đó. Không cái gì bị bác bỏ. Bạn không làm hẹp ý thức của mình.
Đừng làm bất kì nỗ lực nào để kiểm soát nó, bởi vì mọi kiểm soát đều là từ tâm trí, cho nên thiền không bao giờ có thể là điều bị kiểm soát.
Tâm trí không thể thiền được. Thiền là cái gì đó bên ngoài tâm trí, hay ở dưới tâm trí, nhưng không bao giờ bên trong tâm trí. Cho nên nếu tâm trí vẫn còn theo dõi và kiểm soát, nó không phải là thiền; nó là tập trung. Tập trung là nỗ lực tâm trí. Nó đem các phẩm chất của tâm trí lên đỉnh của chúng. Nhà khoa học tâp trung, người lính tập trung; thợ săn, nhà nghiên cứu, nhà toán học, tất cả đều tập trung. Đây là các hoạt động tâm trí. Đừng làm ra thói quen từ nó, bởi vì mọi thói quen đều là của tâm trí.
Quên tất cả những điều bạn đã được bảo. Cuộc sống là điều bí ẩn với cái hài hoà của sự tồn tại. Bạn sẽ phải rất tỉnh táo vào từng khoảnh khắc, bởi vì điều đó phải được quyết định từng khoảnh khắc tươi mới.
Trong hài hoà với thân thể mình, bạn cũng sẽ trong hài hoà với tự nhiên, với sự tồn tại. Cho nên thay vì đi ngược lại dòng chảy, đi cùng dòng chảy. Hãy trong buông bỏ. Cho phép cuộc sống xảy ra. Đừng áp đặt điều gì, theo bất kì cái tên mĩ miều nào. Đừng vì sách thiêng nào đó, đừng vì lí tưởng thiêng nào đó, đừng quấy rối sự hài hoà của bạn. Không gì giá trị hơn được hài hoà, được hoà điệu với cái toàn thể...
Trí thức viên mãn là trí thức không phải "về" một cái gì. Khi chúng ta nói "về", thí dụ như tôi suy nghĩ "về" anh, suy nghĩ "về" cuộc đời, suy nghĩ "về" tình yêu, v.v... chúng ta đã tự đặt mình trong thế nhị nguyên đối đãi: vì có cái này nên có cái kia, vì có anh nên có tôi, vì có đối tượng nên có người suy nghĩ - chúng ta đang xoay vòng theo một vòng tròn như con kiến bò theo miệng chén. Vì thế, khi một người nào đó nói rằng:" tôi đã hiểu được chân lý, tôi đã hiểu được "Thượng Đế", hắn ta thực ra chẳng hiểu được một tí gì cả.
Phật Tánh, Chân Lý, Thượng Đế, Chúa v.v... là trung tâm điểm; không phải là chu vi, ngoại giới, không phải là cái bên ngoài. Chúng ta phải thể nhập vào Chân Lý, chúng ta với Phật, với Chúa là một; đó là con đường duy nhất, không có con đường nào khác.
Đó là lý do Chúa Giê Su đã nói :" Chúa là Tình Yêu - Tình Yêu viết hoa - chứ không phải là sự ái nhiễm của nam nữ. Bạn không định nghĩa được Tình Yêu, bởi vì bạn chưa hội nhập được vào tình yêu; bạn chưa là một với tình yêu. Bạn có thể là một nhà nghiên cứu, một nhà tâm lý, bạn có thể trở thành một học giả vĩ đại, nhưng bạn chưa bao giờ thể nhập vào Tình Yêu, vào Chân Lý Tuyệt Đối.
Tình Yêu có mặt khi bản ngã con người vắng bóng. Nhưng khi đầu óc con người chứa đầy ý niệm, thì tri thức có mặt, tri thức thì thuộc về bản ngã, về cái tôi, và cái tôi đó không thể nào xâm nhập được vào trung tâm điểm cả; nó chỉ là chu vi, là vòng tròn ngoại giới. Với cái Tôi đầy ắp những quan niệm, Kinh Thánh, Kinh Vệ Đà, Áo Nghĩa Thư hay Kinh Koran, bạn mãi mãi là một kẻ xa lạ.
Tình Yêu chỉ thực sự hiện diện khi bạn trở thành tình yêu. Ngay cả khi người yêu bạn biến mất đi, tình yêu vẫn còn đó, bởi vì tình yêu đơn thuần là tình yêu, không có chủ thể, không có đối tượng. Cả hai chữ "chủ thể" và "đối tượng" đều là cái bên ngoài, là đối đãi. "Có cái này nên có cái kia", "vì có anh nên tôi có mặt"; nếu còn có sự đối đãi, thì bạn đang đánh mất thực tại.
Khi hai tình nhân đứng bên nhau, cả hai đều vắng bóng. Chỉ có Tình Yêu hiện diện, chỉ có giai điệu Tình Yêu phát ra tiết tấu. Bạn không định nghĩa được Tình Yêu, bởi vì bạn chưa hội nhập được vào tình yêu; bạn chưa là một với tình yêu...
(Thiện Võ trích lược từ "Cân Bằng Thân Tâm" - Osho)