|
Post by utlan on Jul 14, 2020 21:33:39 GMT -6
Đêm tĩnh lặng chỉ mình em với em, trong cô tịch. Màn đêm buông xuống với nhiều cảm xúc, suy tư. Đường phố đã lên đèn, người đi cứ đi, người yêu cứ yêu. Chỉ riêng một người đang cảm nhận những giây phút sâu lắng trong tâm hồn mình. Người ta hay trở về với chính mình khi vào đêm. Em trở về với chính em, trút hết tâm tư vào sợi chỉ vấn vương ..., gởi gió nhắn với người vài câu ...
Có lúc nào anh chợt chạnh lòng nghĩ đến người em tóc dài của ngày hôm qua kg anh ...?
|
|
|
Post by utlan on Jul 15, 2020 10:14:59 GMT -6
Sáng nay ánh nắng bình minh vội vã thức dậy thật sớm, cứ ngỡ sẽ không kịp níu kéo lại thời gian, như một lần lỡ muộn màng trong ngu ngơ. Hàng cây dài trải mình ngả theo nắng, an ủi bước chân hoang. Mặt trời nghiêm nghị chẳng thấy nụ cười, giọt thuỷ tinh lấp lánh đọng trên chiếc lá cố nhắn nhủ cùng hoa... tim đang se thắt rộn ràng. Khoác áo hồng lên mình, tô điểm cho đời một chút hương giữa ngày hạ kiêu mình nhuộm nắng vô tình...
Phố vẫn buồn man mác, có muốn hỏi trăng thì trăng đã chìm vào vào giấc ngủ say, cố tìm hỏi mây thì mây hờ hững làm lơ.
Nhắn gió lời vu vơ ấp ủ bao ân tình trong suốt như giọt thuỷ tinh....
|
|
|
Post by utlan on Jul 15, 2020 19:07:42 GMT -6
Có những con đường phẳng lặng, thì cũng có những con đường gập ghềnh. Có những con đường thẳng tắp, lại cũng có những con đường quanh co. Có những con đường lấp lánh ánh bình minh rạng rỡ, bên kia là những con đường trần trụi lạnh lẽo hoang vu.
Những con đường làm mình phải băn khoăn, lưỡng lự chọn lựa. Những mơ ước, những hoài vọng dẫn đưa đến một con đường khác, một lối rẽ mới với bao suy nghĩ hòa quyện vào với một điều gì đó khiến mình sợ hãi. Cũng như bao cơn sóng biển sẽ chẳng bao giờ ngừng vỗ, chỉ có can đảm lỳ mình bước đi tiếp trên những hành trình mới. Thời gian và thử thách sẽ làm bước chân yếu mềm thiếu nữ mỗi lúc một vững vàng hơn. Chẳng bao giờ hối hận cho quyết định, chọn lựa của mình vì con đường nào cũng có những điều lý thú và niềm hạnh phúc khi chinh phục được những trở ngại gian nan. Cũng chẳng hối tiếc nếu như con đường đã được chọn không đưa mình đến nơi mình mong đợi, vì những gì thu lượm được sẽ giúp mình trên những con đường kế tiếp...
Kg có con đường nào là vô tận, chỉ có những con đường dẫn đến tương lai. Ở đâu đó có câu nói, " ngày hôm nay xin yêu nhau như hai giọt nước, hòa quyện vào nhau. Xin đừng cho mình như hai hạt cát, muôn đời kg thể dính gần với nhau."
|
|
|
Post by kelangthang on Jul 16, 2020 3:00:34 GMT -6
Đi con đường theo trái tim !
|
|
|
Post by utlan on Jul 16, 2020 7:16:51 GMT -6
Đi con đường theo trái tim ! Dạ, trái tim dẫn đi Bắc cực cũng ok phải kg ạ? 🥶😀
|
|
|
Post by utlan on Jul 29, 2020 20:13:45 GMT -6
Ngẩn ngơ nhìn chiếc lá nhẹ nhàng thả mình bên bệ cửa, mùa thu còn chưa tới. Gió khẽ rung lên cung nhạc buồn, thả hồn vu vơ, thương ai trong mong chờ...
Nụ tình lung linh ánh sắc ngời trời mùa hạ để lòng người mênh mang. Nhắm mắt lặng tai nghe tiếng ai thì thầm lời yêu đương, nồng nàn say đắm trong cơn mơ. Tình em gởi gió đưa ai đến chốn địa đàng, ngây ngất hồn thơ. Nơi phương trời nào đó, anh có nghe trong từng nhịp tim hơi thở, lời thầm thì vấn vương trăm mối bao ngọt ngào đượm thắm sắc màu của yêu thương...
Và nơi đây em vẫn đếm từng chiếc lá rơi, từng phút giây mong chờ...
|
|
|
Post by utlan on Aug 2, 2020 13:15:27 GMT -6
Những chiếc lá khẽ cựa mình ngái ngủ, ấp ủ giọt sương đêm vương đọng vài giây ngắn ngủi trước khi ánh ban mai lên cao, những giọt thủy tinh ấy sẽ tan biến đi mất. Thì thầm vài lời ủi an, lá vẫn còn đây chờ đợi giọt sương đêm lại về khi ánh nắng cuối ngày từ giã vẻ hiên ngang. Tuy lòng nhói đau vì vốn biết rằng những giọt sương của đêm nay sẽ kg phải là giọt sương của đêm qua... cũng như từng khắc của thời gian, đã qua đi sẽ kg bao giờ quay trở lại. Ngậm ngùi nghĩ đến thân phận lá thu vàng, rồi cũng sẽ đến lúc lá tự mình lìa khỏi cành, rơi vào khoảng không vô định...
Vẫn một lòng mong chờ cơn gió đến cuốn nó đi thật xa, một cái bóng nhỏ bên đời ngọn gió yêu thương...
|
|
|
Post by utlan on Aug 6, 2020 17:33:42 GMT -6
Thoáng buồn ẩn hiện trong ánh mắt, phải chăng mùa thu đến sớm hơn trong lòng người cô lữ . Đêm mùa hè trời vẫn còn chưa tối hẳn, trăng không thể tỏa mình vì đêm chẳng mang màu đen. Mong lắm, ngọn gió đang ở nơi nào có nghe cung đàn réo rắt gửi bao nhớ thương, mắt ướt đâu phải vì sương hay giọt mưa mùa hạ đến trong khoảnh khắc bất chợt nặng trĩu tơ lòng trăm mối ngổn ngang.
Thỏ thẻ cùng nhánh hoa cỏ mây, nơi này mãi mong đợi...mùa thu cũng sẽ đến, người sẽ đến thủ thỉ cùng em...
|
|
|
Post by utlan on Aug 8, 2020 17:19:08 GMT -6
Trăm Năm trước ta chưa gặp nhau Trăm năm sau biết có còn gặp nhau không? Tại sao ta không đến với nhau bằng một tấm lòng ... Tại sao ta không đến với nhau bằng tình yêu thương...
|
|
|
Post by utlan on Aug 11, 2020 15:38:08 GMT -6
Giữa đêm tối chập chờn trong giấc ngủ mộng mị, chẳng yên giấc, giật mình nhìn vào con đường tĩnh mịch, trải dài trong cô đơn..., hoang vu sâu thăm thẳm. Phải chăng tình yêu là dòng sông, thanh thoát nhẹ nhàng rồi lại có lúc nhấn chìm những bến bờ lau sậy, hay nó cũng như nước biển mặn chát kia, càng uống lại càng khát...?
Không, tình yêu vốn dĩ rất xinh đẹp như một đóa phù dung mà mình lại chính là hạt giống duy nhất. Khi trái tim hòa cùng một nhịp, hạt giống ấy được cơ hội đâm chồi, nảy nhụy để rồi rực rỡ tung cánh diễm kiều trong nắng ban mai. Trái tim vốn rất kiên cường ẩn náu bên trong cái sự nhút nhát đầy sợ hãi bị tổn thương, tan vỡ. Vì nó vốn lầm tưởng tình yêu là một giấc mơ đẹp và khi thức giấc sẽ tan ra mây khói, làm sao níu kéo, giấc mơ không thể đến hai lần...
Tự nhắn nhủ chính mình, tình yêu chân thật mang đến sự can đảm và sức mạnh để rồi vượt qua mọi thử thách của thời gian. Khi trái tim cảm nhận được rằng...
“Vâng, tình yêu của tôi là duy nhất, tôi yêu và tôi được yêu, hạt giống người rải xuống cùng tôi vun đắp để trở thành hoa dưới nắng Yêu Thương...”
|
|
|
Post by kelangthang on Aug 14, 2020 18:25:16 GMT -6
Đi con đường theo trái tim ! Dạ, trái tim dẫn đi Bắc cực cũng ok phải kg ạ? 🥶😀 Đi con đường em chọn là đúng .
|
|
|
Post by utlan on Oct 6, 2020 10:44:30 GMT -6
Giọt cafe'...
Từng giọt từng giọt tí tách, hương quyện lên sự nồng ấm. Nắng ngoài hiên đang gắt, kiếm tìm áng mây lãng đãng mong manh..., mênh mang giọt buồn nơi đâu lãng vãng quay về. Để hồn mình lắng lại trong từng giọt cafe' đậm màu đang rơi, giọt tình vu vơ thiết tha vẫn còn âm ỉ trong da diết, trong đợi chờ, khoảng không. Vị đắng hoà tan vào trong sự ngọt ngào dịu vợi, nghe nỗi sầu chơi vơi thả bước trên sỏi đá...
Buông lơi tình nồng như lá rơi, tự hỏi lòng nơi đâu là bến đợi?
Đi đến cuối con đường, sẽ là Thiên Đường của hạnh phúc phải không anh...
|
|
|
Post by utlan on Oct 11, 2020 5:37:03 GMT -6
Buổi sáng mùa thu, chợt nhìn cây bàng quang đổi sắc, từng chiếc lá thay nhau thả dáng trên mặt đường, bên bệ cửa. Ánh vàng nhạt hắt hiu từng hồi, nửa muốn rời lại chẳng thể bước đi, con chim non ngơ ngác lạc lõng, quay qua nhìn lại bồi hồi. Nhắm mắt, thở sâu...tìm về một khắc một giây trong tĩnh lặng.
Lặng lẽ ngắm nhìn chiếc lá cô đơn, vừa nhìn hàng cây thẫm sắc màu vàng trầm buồn, đang ngẩn ngơ vẫy tay từ giã. Lòng như se lại, tiết trời yên ả, ngọn gió vi vu phát ra những âm điệu trữ tình, réo rắt tâm tư. Phải đấy, bức họa mùa thu, một tác phẩm đẹp... mang âm hưởng u hoài. Những tàng cây hôm nào hùng dũng dưới nắng hè, giờ đây lại thểu não e rằng sự va chạm vô hình sẽ làm cho lá lìa xa...nuối tiếc.
|
|