Post by utlan on Oct 21, 2020 10:50:51 GMT -6
CHÂN LÝ GIẢN ĐƠN VÀ VÔ NGÃ
Không có đâu mà đi và không có gì để đạt tới. Bạn đã ở đó ở nơi bạn cần ở. Tìm kiếm là tội lỗi duy nhất. Tìm kiếm là con đường duy nhất đi lạc lối.
Nếu bạn đạt tới bất kì cái gì thì tất cả đấy chỉ là điều kiện. Bất kì cái gì có điều kiện bạn đều có thể mất nếu điều kiện bị loại bỏ.
Chẳng hạn, bạn đốt lửa - nhưng nó là có điều kiện. Nếu bạn bỏ gỗ đi, lửa sẽ tắt. Gỗ đó là tuyệt đối cần thiết cho lửa. Nó không phải là vô điều kiện, nó là hậu quả của một nguyên nhân. Nguyên nhân bị loại bỏ, hậu quả biến mất.
Chân lý liễu ngộ phải là vô điều kiện, bởi lí do đơn giản rằng nó không thể bị lấy đi. Cuộc sống của bạn là có điều kiện: bất kì ai cũng có thể giết chết bạn, bạn có thể tự tử. Nhưng việc liễu ngộ của bạn thì phải là vô điều kiện.
Bạn không thể làm được bất kì cái gì để phá huỷ, để phá hoại bất kì cái gì có tính vô điều kiện. Bạn không thể làm bất kì nỗ lực nào để đi lui được, bởi vì không có điều kiện, không có nguyên nhân; nó là tự do với việc bị phá huỷ.
Ở nơi nào có trụ tâm hay tìm kiếm, dù trụ vào Niết Bàn tối thượng, khi tâm như dòng sinh hóa thường hằng ngưng đọng lại, tâm ấy đã xa lìa tự tánh của muôn pháp, tâm ấy hóa thành chủ-khách, mở đầu cho một chuỗi niệm tưởng hư vọng đăng đẳng liền nhau muôn kiếp sống. Trụ tâm là Ngã, vừa là nguyên nhân, vừa là hậu quả của Ngã. Chủ thể mà ta tưởng lầm là mình, chỉ là màn sương khói vô minh che phủ chân tánh. Khách thể mà ta tưởng lầm là khác mình thật ra chỉ là muôn vàn ảo ảnh biến hiện trong màn vô minh ấy.
Sự đơn giản là gì?
Dường như chúng ta nghĩ rằng, đơn giản chỉ một sự từ bỏ: có được một ít tài sản, mặc vào một cái khố, không có nhà cửa, khoác vào ít quần áo, có một tài khoản nhỏ ở ngân hàng... Chắc chắn đó không là đơn giản, mà đó chỉ là một phô diễn phía bên ngoài.
Đơn giản thật ra là cốt lõi sự sống, và nó chỉ thật sự hiện diện chỉ khi nào chúng ta bắt đầu hiểu rõ ý nghĩa của nó hay hiểu rõ về chính mình. Bất hạnh thay, hầu hết chúng ta đều bắt đầu bằng sự đơn giản phía bên ngoài, trong những sự việc bên ngoài.
Với mục đích tẩu thoát khỏi sự phức tạp của cuộc sống, chúng ta cố gắng từ bỏ hay xa rời những sự vật – xe cộ, nhà cửa, những tổ chức, những rạp chiếu bóng, và vô số những tình huống phía bên ngoài đang xô đẩy chúng ta. Chúng ta nghĩ chúng ta sẽ sống đơn giản bằng cách rút lui. Nhiều vị thánh, nhiều vị thầy đã từ bỏ thế giới, và sự từ bỏ như thế nơi bất kỳ người nào trong chúng ta cũng không giải quyết được vấn đề...
Đơn giản không phải là một điều chỉnh đến một khuôn mẫu, mà cần đến nhiều thông minh để sống đơn giản, không phải là tuân phục vào một khuôn mẫu đặc biệt...
Như quá nhiều con người tôn giáo đã làm, họ luyện tập vô vàn những kỷ luật, gia nhập những tổ chức khác nhau, tham thiền trong một kiểu đặc biệt, và vân vân – tất cả đều cho một vóc dáng của đơn giản, nhưng sự tuân phục hay ép buộc như thế không dẫn đến đơn giản. Trái lại, bạn càng kiềm chế nhiều bao nhiêu, bạn càng thay thế nhiều bao nhiêu, bạn càng lý tưởng nhiều bao nhiêu, càng có ít đơn giản bấy nhiêu.
Vậy thì, làm thế nào để sống đơn giản, với cái trí nhạy cảm hay một tâm hồn nhạy cảm là cốt lõi, có thể nhận biết trực giác mau lẹ, thâu nhận mau lẹ?
Những vấn đề của chúng ta – xã hội, môi trường, chính trị, tôn giáo – phức tạp đến độ chúng ta có thể giải quyết chúng chỉ bằng cách đơn giản, mà không phải bằng cách trở nên có uyên bác và thông thái.
Cái trí của chúng ta bị nhồi nhét quá nhiều bởi vô số những hiểu biết về những sự kiện, về điều gì những người khác đã nói, đến độ chúng ta trở nên không thể đơn giản và có được tự-trải nghiệm trực tiếp cho chính chúng ta.
Hiểu biết sẽ không giải quyết được những vấn đề của chúng ta. Ví dụ, bạn có lẽ biết rằng có luân hồi, rằng có một sự tiếp tục sau khi chết. Bạn có lẽ biết, tôi không nói bạn biết; hay bạn có lẽ được thuyết phục về nó. Nhưng điều đó không giải quyết được vấn đề. Chết không thể bị hoãn lại bởi lý thuyết của bạn, hay bởi thông tin, hay bởi niềm tin. Nó bí mật hơn nhiều, sâu thẳm hơn nhiều, sáng tạo hơn điều đó nhiều...
Một con người đơn giản thấy trực tiếp nhiều hơn, có một trải nghiệm trực tiếp nhiều hơn con người phức tạp. Đơn giản này hiện diện chỉ qua hiểu rõ về chính mình, ví dụ như người đang tìm kiếm an toàn, rõ ràng là đang ở trong một trạng thái sợ hãi và thế là không có đơn giản...
Người ta phải có khả năng tìm hiểu tất cả điều này mới mẻ lại; bởi vì chỉ qua trải nghiệm trực tiếp những vấn đề của chúng ta mới được giải quyết, và muốn có trải nghiệm trực tiếp phải có đơn giản, phải có nhạy cảm. Một cái trí bị làm đờ đẫn bởi gánh nặng của hiểu biết thì cũng như một cái trí bị làm cằn cỗi bởi quá khứ, bởi tương lai. Và chỉ một cái trí có khả năng tự-thích ứng chính nó đến hiện tại, liên tục, từ khoảnh khắc sang khoảnh khắc mới có thể gặp gỡ môi trường sống của chúng ta.
Khi cái trí và quả tim đã trở nên đơn giản và thế là nhạy cảm – không qua bất kỳ hình thức của ép buộc, hướng dẫn, hay áp đặt – vậy thì chúng ta sẽ thấy rằng những vấn đề của chúng ta có thể được giải quyết rất đơn giản.
Dù những vấn đề của chúng ta phức tạp đến chừng nào, chúng ta sẽ có thể tiếp cận chúng mới mẻ lại và thấy chúng khác hẳn. Con người có thể gặp gỡ sự hỗn loạn, sự đau khổ, sự thù địch phía bên ngoài này một cách mới mẻ lại, sáng tạo lại, đơn giản lại, không phải bằng những lý thuyết hay những công thức. Không thể gặp gỡ những vấn đề mới mẻ lại nếu bạn không đơn giản, hay một vấn đề chỉ có thể được giải quyết khi chúng ta tiếp cận nó đơn giản...
Trong sự một mình, bạn sẽ phải khám phá lại, làm tươi lại, và không ai bảo đảm được liệu bạn có tìm thấy người nào bên trong hay không. Những người đã đạt tới sự một mình đều không tìm thấy ai ở đâu cả. Chỉ rất ít người dũng cảm mới có khả năng chấp nhận tính "không ai" của mình...
(Thiện Võ sưu tầm và tổng hợp)
Không có đâu mà đi và không có gì để đạt tới. Bạn đã ở đó ở nơi bạn cần ở. Tìm kiếm là tội lỗi duy nhất. Tìm kiếm là con đường duy nhất đi lạc lối.
Nếu bạn đạt tới bất kì cái gì thì tất cả đấy chỉ là điều kiện. Bất kì cái gì có điều kiện bạn đều có thể mất nếu điều kiện bị loại bỏ.
Chẳng hạn, bạn đốt lửa - nhưng nó là có điều kiện. Nếu bạn bỏ gỗ đi, lửa sẽ tắt. Gỗ đó là tuyệt đối cần thiết cho lửa. Nó không phải là vô điều kiện, nó là hậu quả của một nguyên nhân. Nguyên nhân bị loại bỏ, hậu quả biến mất.
Chân lý liễu ngộ phải là vô điều kiện, bởi lí do đơn giản rằng nó không thể bị lấy đi. Cuộc sống của bạn là có điều kiện: bất kì ai cũng có thể giết chết bạn, bạn có thể tự tử. Nhưng việc liễu ngộ của bạn thì phải là vô điều kiện.
Bạn không thể làm được bất kì cái gì để phá huỷ, để phá hoại bất kì cái gì có tính vô điều kiện. Bạn không thể làm bất kì nỗ lực nào để đi lui được, bởi vì không có điều kiện, không có nguyên nhân; nó là tự do với việc bị phá huỷ.
Ở nơi nào có trụ tâm hay tìm kiếm, dù trụ vào Niết Bàn tối thượng, khi tâm như dòng sinh hóa thường hằng ngưng đọng lại, tâm ấy đã xa lìa tự tánh của muôn pháp, tâm ấy hóa thành chủ-khách, mở đầu cho một chuỗi niệm tưởng hư vọng đăng đẳng liền nhau muôn kiếp sống. Trụ tâm là Ngã, vừa là nguyên nhân, vừa là hậu quả của Ngã. Chủ thể mà ta tưởng lầm là mình, chỉ là màn sương khói vô minh che phủ chân tánh. Khách thể mà ta tưởng lầm là khác mình thật ra chỉ là muôn vàn ảo ảnh biến hiện trong màn vô minh ấy.
Sự đơn giản là gì?
Dường như chúng ta nghĩ rằng, đơn giản chỉ một sự từ bỏ: có được một ít tài sản, mặc vào một cái khố, không có nhà cửa, khoác vào ít quần áo, có một tài khoản nhỏ ở ngân hàng... Chắc chắn đó không là đơn giản, mà đó chỉ là một phô diễn phía bên ngoài.
Đơn giản thật ra là cốt lõi sự sống, và nó chỉ thật sự hiện diện chỉ khi nào chúng ta bắt đầu hiểu rõ ý nghĩa của nó hay hiểu rõ về chính mình. Bất hạnh thay, hầu hết chúng ta đều bắt đầu bằng sự đơn giản phía bên ngoài, trong những sự việc bên ngoài.
Với mục đích tẩu thoát khỏi sự phức tạp của cuộc sống, chúng ta cố gắng từ bỏ hay xa rời những sự vật – xe cộ, nhà cửa, những tổ chức, những rạp chiếu bóng, và vô số những tình huống phía bên ngoài đang xô đẩy chúng ta. Chúng ta nghĩ chúng ta sẽ sống đơn giản bằng cách rút lui. Nhiều vị thánh, nhiều vị thầy đã từ bỏ thế giới, và sự từ bỏ như thế nơi bất kỳ người nào trong chúng ta cũng không giải quyết được vấn đề...
Đơn giản không phải là một điều chỉnh đến một khuôn mẫu, mà cần đến nhiều thông minh để sống đơn giản, không phải là tuân phục vào một khuôn mẫu đặc biệt...
Như quá nhiều con người tôn giáo đã làm, họ luyện tập vô vàn những kỷ luật, gia nhập những tổ chức khác nhau, tham thiền trong một kiểu đặc biệt, và vân vân – tất cả đều cho một vóc dáng của đơn giản, nhưng sự tuân phục hay ép buộc như thế không dẫn đến đơn giản. Trái lại, bạn càng kiềm chế nhiều bao nhiêu, bạn càng thay thế nhiều bao nhiêu, bạn càng lý tưởng nhiều bao nhiêu, càng có ít đơn giản bấy nhiêu.
Vậy thì, làm thế nào để sống đơn giản, với cái trí nhạy cảm hay một tâm hồn nhạy cảm là cốt lõi, có thể nhận biết trực giác mau lẹ, thâu nhận mau lẹ?
Những vấn đề của chúng ta – xã hội, môi trường, chính trị, tôn giáo – phức tạp đến độ chúng ta có thể giải quyết chúng chỉ bằng cách đơn giản, mà không phải bằng cách trở nên có uyên bác và thông thái.
Cái trí của chúng ta bị nhồi nhét quá nhiều bởi vô số những hiểu biết về những sự kiện, về điều gì những người khác đã nói, đến độ chúng ta trở nên không thể đơn giản và có được tự-trải nghiệm trực tiếp cho chính chúng ta.
Hiểu biết sẽ không giải quyết được những vấn đề của chúng ta. Ví dụ, bạn có lẽ biết rằng có luân hồi, rằng có một sự tiếp tục sau khi chết. Bạn có lẽ biết, tôi không nói bạn biết; hay bạn có lẽ được thuyết phục về nó. Nhưng điều đó không giải quyết được vấn đề. Chết không thể bị hoãn lại bởi lý thuyết của bạn, hay bởi thông tin, hay bởi niềm tin. Nó bí mật hơn nhiều, sâu thẳm hơn nhiều, sáng tạo hơn điều đó nhiều...
Một con người đơn giản thấy trực tiếp nhiều hơn, có một trải nghiệm trực tiếp nhiều hơn con người phức tạp. Đơn giản này hiện diện chỉ qua hiểu rõ về chính mình, ví dụ như người đang tìm kiếm an toàn, rõ ràng là đang ở trong một trạng thái sợ hãi và thế là không có đơn giản...
Người ta phải có khả năng tìm hiểu tất cả điều này mới mẻ lại; bởi vì chỉ qua trải nghiệm trực tiếp những vấn đề của chúng ta mới được giải quyết, và muốn có trải nghiệm trực tiếp phải có đơn giản, phải có nhạy cảm. Một cái trí bị làm đờ đẫn bởi gánh nặng của hiểu biết thì cũng như một cái trí bị làm cằn cỗi bởi quá khứ, bởi tương lai. Và chỉ một cái trí có khả năng tự-thích ứng chính nó đến hiện tại, liên tục, từ khoảnh khắc sang khoảnh khắc mới có thể gặp gỡ môi trường sống của chúng ta.
Khi cái trí và quả tim đã trở nên đơn giản và thế là nhạy cảm – không qua bất kỳ hình thức của ép buộc, hướng dẫn, hay áp đặt – vậy thì chúng ta sẽ thấy rằng những vấn đề của chúng ta có thể được giải quyết rất đơn giản.
Dù những vấn đề của chúng ta phức tạp đến chừng nào, chúng ta sẽ có thể tiếp cận chúng mới mẻ lại và thấy chúng khác hẳn. Con người có thể gặp gỡ sự hỗn loạn, sự đau khổ, sự thù địch phía bên ngoài này một cách mới mẻ lại, sáng tạo lại, đơn giản lại, không phải bằng những lý thuyết hay những công thức. Không thể gặp gỡ những vấn đề mới mẻ lại nếu bạn không đơn giản, hay một vấn đề chỉ có thể được giải quyết khi chúng ta tiếp cận nó đơn giản...
Trong sự một mình, bạn sẽ phải khám phá lại, làm tươi lại, và không ai bảo đảm được liệu bạn có tìm thấy người nào bên trong hay không. Những người đã đạt tới sự một mình đều không tìm thấy ai ở đâu cả. Chỉ rất ít người dũng cảm mới có khả năng chấp nhận tính "không ai" của mình...
(Thiện Võ sưu tầm và tổng hợp)