Post by Admin on Sept 6, 2020 21:45:45 GMT -6
Khi cô và anh hẹn hò, gia đình cô phản đối dữ dội. Bố mẹ cô cho rằng gia đình anh không tương xứng và họ không muốn sau này con gái của họ phải chịu thiệt thòi.
Dưới sức ép từ phía gia đình, mối quan hệ giữa cô và anh đã xuất hiện những mâu thuẫn. Mặc dù rất yêu và hiểu anh nhưng cô vẫn hay tỏ ra nghi ngờ về sự sâu sắc của tình cảm anh dành cho cô. Anh vốn vụng về trong ăn nói nên lắm lúc cô cũng thấy phật lòng. Khi cô tức giận, anh lại chỉ im lặng chẳng nói gì.
Một năm sau, anh tốt nghiệp đại học và quyết định du học để nâng cao chuyên môn của mình. Trước khi đi, anh nói với cô rằng: “Dù anh ăn nói không hay nhưngtất cả những gì anh dành cho em là một tình yêu chân thật. Nếu em đồng ý, anh sẽ chăm sóc em và cả bố mẹ của em nữa. Em sẽ cưới anh chứ?”
Cô đồng ý và gia đình cô cuối cùng cũng đã chấp thuận mối gắn kết giữa cô và anh. Hai người đã đính hôn trước khi anh ra đi.
Cô bước vào môi trường làm việc, khi mà anh đang ở bên kia bờ đại dương. Họ chỉ có thể gửi gắm tình yêu và sự quan tâm qua những lá thư và những cuộc điện thoại. Không dễ gì cho một tình yêu xa cách như vậy, nhưng cả hai luôn tin tưởng vào tương lai ngọt ngào.
Một ngày, trong khi cô đang trên đường tới nơi làm việc, cô đã bị một chiếc xe hơi đâm phải. Khi tỉnh dậy, cô thấy bố mẹ ở cạnh giường cô. Cô bàng hoàng khi thấy mình bị thương nặng. Nhìn thấy người mẹ đang khóc nức nở, cô muốn an ủi mẹ, nhưng cô nhận ra là mình không thể thốt nên lời.
Bác sỹ bảo rằng chấn thương ở não làm cho cô bị mất tiếng, không thể nói được nữa. Cô đau đớn và gục ngã trước cú sốc vô cùng lớn.
Trong suốt những ngày ở bệnh viện, cô chỉ biết im lặng và khóc. Đến khi về nhà, mọi thứ dường như chẳng khá hơn bao nhiêu. Cô càng nhớ cồn cào người bạn trai đã đính hôn, nhớ những cuộc gọi đã từng nối dài thêm tình yêu hai người. Nhưng giờ đây, cô không thể nói cho anh nghe những suy nghĩ, tình cảm của mình. Hơn thế, cô không thể đi tiếp trên bước đường cùng anh được nữa. Cuối cùng cô quyết định viết thư gửi đến anh. Trong thư cô nói rằng hai người nên chấm dứt, rằng cô không muốn chờ đợi anh thêm nữa.
Từ đó, cô từ chối mọi sự liên lạc từ anh với cõi lòng chua xót. Giờ đây, khó có thể tìm thấy nụ cười trên khuôn mặt hằn sâu đau khổ của cô.
Bố mẹ cô quyết định chuyển nhà với hy vọng con gái mình có thể quên đi quá khứ và có cuộc sống mới vui vẻ hơn.
Trong môi trường mới, cô bắt đầu học ngôn ngữ cử chỉ và bước sang một cuộc sống mới. Cô tự nhủ mình rằng phải dần quên anh nhưng điều đó quả thật rất khó khăn. Một ngày, bạn của cô đến và bảo rằng anh ấy đã trở về. Cô yêu cầu bạn mình không nói những chuyện gì đã xảy ra với cô cho anh ấy biết. Kể từ đó, cô cũng chẳng còn có tin tức gì về anh.
Một năm nữa trôi qua. Vào một ngày đẹp trời, bạn cô lại đến chơi và mang theo tấm thiệp cưới của anh. Mặc dù đã chuẩn bị cho điều này, nhưng cô vẫn sững sờ khi nhận tấm thiệp đó. Thế là từ nay, trái tim cô sẽ phải hoàn toàn khép lại những kỉ niệm, và cả niềm hy vọng mong manh...
Bàn tay run run, cô mở tấm thiệp có in những bông hoa và lời chúc. Nhìn kỹ, cô ngỡ ngàng hơn khi thấy tên mình đề trong đó. Tên của cô dâu chính là cô, bên cạnh tên anh.
Ngoảnh mặt lên, cô đã thấy anh đang tiến lại và đứng trước mặt. Anh sử dụng ngôn ngữ cử chỉ để nói với cô: “Anh đã dành năm qua để học ngôn ngữ này. Anh muốn em hiểu rằng anh sẽ không bao giờ quên lời hứa của chúng ta. Anh sẽ là giọng nói của em, được chứ? Anh yêu em”. Anh cầm lấy tay cô, nhẹ nhàng đeo chiếc nhẫn vào ngón tay áp út trong nụ cười hạnh phúc của cô. Nụ cười từ lâu mới trở lại.
Nhạn
Dưới sức ép từ phía gia đình, mối quan hệ giữa cô và anh đã xuất hiện những mâu thuẫn. Mặc dù rất yêu và hiểu anh nhưng cô vẫn hay tỏ ra nghi ngờ về sự sâu sắc của tình cảm anh dành cho cô. Anh vốn vụng về trong ăn nói nên lắm lúc cô cũng thấy phật lòng. Khi cô tức giận, anh lại chỉ im lặng chẳng nói gì.
Một năm sau, anh tốt nghiệp đại học và quyết định du học để nâng cao chuyên môn của mình. Trước khi đi, anh nói với cô rằng: “Dù anh ăn nói không hay nhưngtất cả những gì anh dành cho em là một tình yêu chân thật. Nếu em đồng ý, anh sẽ chăm sóc em và cả bố mẹ của em nữa. Em sẽ cưới anh chứ?”
Cô đồng ý và gia đình cô cuối cùng cũng đã chấp thuận mối gắn kết giữa cô và anh. Hai người đã đính hôn trước khi anh ra đi.
Cô bước vào môi trường làm việc, khi mà anh đang ở bên kia bờ đại dương. Họ chỉ có thể gửi gắm tình yêu và sự quan tâm qua những lá thư và những cuộc điện thoại. Không dễ gì cho một tình yêu xa cách như vậy, nhưng cả hai luôn tin tưởng vào tương lai ngọt ngào.
Một ngày, trong khi cô đang trên đường tới nơi làm việc, cô đã bị một chiếc xe hơi đâm phải. Khi tỉnh dậy, cô thấy bố mẹ ở cạnh giường cô. Cô bàng hoàng khi thấy mình bị thương nặng. Nhìn thấy người mẹ đang khóc nức nở, cô muốn an ủi mẹ, nhưng cô nhận ra là mình không thể thốt nên lời.
Bác sỹ bảo rằng chấn thương ở não làm cho cô bị mất tiếng, không thể nói được nữa. Cô đau đớn và gục ngã trước cú sốc vô cùng lớn.
Trong suốt những ngày ở bệnh viện, cô chỉ biết im lặng và khóc. Đến khi về nhà, mọi thứ dường như chẳng khá hơn bao nhiêu. Cô càng nhớ cồn cào người bạn trai đã đính hôn, nhớ những cuộc gọi đã từng nối dài thêm tình yêu hai người. Nhưng giờ đây, cô không thể nói cho anh nghe những suy nghĩ, tình cảm của mình. Hơn thế, cô không thể đi tiếp trên bước đường cùng anh được nữa. Cuối cùng cô quyết định viết thư gửi đến anh. Trong thư cô nói rằng hai người nên chấm dứt, rằng cô không muốn chờ đợi anh thêm nữa.
Từ đó, cô từ chối mọi sự liên lạc từ anh với cõi lòng chua xót. Giờ đây, khó có thể tìm thấy nụ cười trên khuôn mặt hằn sâu đau khổ của cô.
Bố mẹ cô quyết định chuyển nhà với hy vọng con gái mình có thể quên đi quá khứ và có cuộc sống mới vui vẻ hơn.
Trong môi trường mới, cô bắt đầu học ngôn ngữ cử chỉ và bước sang một cuộc sống mới. Cô tự nhủ mình rằng phải dần quên anh nhưng điều đó quả thật rất khó khăn. Một ngày, bạn của cô đến và bảo rằng anh ấy đã trở về. Cô yêu cầu bạn mình không nói những chuyện gì đã xảy ra với cô cho anh ấy biết. Kể từ đó, cô cũng chẳng còn có tin tức gì về anh.
Một năm nữa trôi qua. Vào một ngày đẹp trời, bạn cô lại đến chơi và mang theo tấm thiệp cưới của anh. Mặc dù đã chuẩn bị cho điều này, nhưng cô vẫn sững sờ khi nhận tấm thiệp đó. Thế là từ nay, trái tim cô sẽ phải hoàn toàn khép lại những kỉ niệm, và cả niềm hy vọng mong manh...
Bàn tay run run, cô mở tấm thiệp có in những bông hoa và lời chúc. Nhìn kỹ, cô ngỡ ngàng hơn khi thấy tên mình đề trong đó. Tên của cô dâu chính là cô, bên cạnh tên anh.
Ngoảnh mặt lên, cô đã thấy anh đang tiến lại và đứng trước mặt. Anh sử dụng ngôn ngữ cử chỉ để nói với cô: “Anh đã dành năm qua để học ngôn ngữ này. Anh muốn em hiểu rằng anh sẽ không bao giờ quên lời hứa của chúng ta. Anh sẽ là giọng nói của em, được chứ? Anh yêu em”. Anh cầm lấy tay cô, nhẹ nhàng đeo chiếc nhẫn vào ngón tay áp út trong nụ cười hạnh phúc của cô. Nụ cười từ lâu mới trở lại.
Nhạn